Chương 4
7
Tài xế là một chú trung niên hiền lành, thấy ba chúng tôi thì mỉm cười gật đầu.
Lâm Diễn gần như lập tức mở cửa sau, nhanh chóng chui vào, mặt mũi ra vẻ tôi ngồi đây rồi.
Lâm Vi chống nạnh, trừng cậu:
“Lâm Diễn! Có hiểu phép lịch sự không hả? Lên ghế trước ngồi!”
“Tôi thấy khó chịu,” cậu quay mặt ra ngoài cửa kính, giọng trầm trầm, “ngồi sau.”
“Cái gì!…” Lâm Vi tức muốn kéo cậu ra, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cậu, cuối cùng đành nhượng bộ.
“Được rồi, được rồi, thiếu gia là lớn nhất!”
Cô ấy bất lực nhìn tôi:
“Miểu Miểu, tớ không ngồi chung với cậu được rồi.”
Tôi lắc đầu, nói không sao.
Lâm Vi đành lên ghế phụ.
Còn tôi, kéo cửa nhìn cậu thiếu niên tóc bạc đang rõ ràng dỗi hờn kia, thấy nhức cả đầu.
Đành cứng mặt ngồi xuống, dán chặt vào cánh cửa bên kia, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể.
Ánh mắt Lâm Diễn vô tình lướt qua khoảng cách ấy.
Đường cằm cậu khẽ siết lại, toàn thân lập tức tỏa ra bầu khí áp thấp nặng nề.
Cậu xoay mặt, càng cố chấp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho tôi cái ót lạnh lùng.
Khung cảnh ngoài cửa xe trôi vùn vụt.
Lâm Vi bật nhạc du dương.
Giai điệu dịu nhẹ lan khắp khoang xe, nhưng chẳng thể xua tan sự lặng im và gượng gạo giữa tôi với Lâm Diễn.
Tựa đầu ra ngoài, nhìn phố xá lướt qua, tôi thấy cơn buồn ngủ kéo tới, mi mắt nặng trĩu.
Mơ mơ màng màng, bỗng cảm giác mu bàn tay có gì đó ấm nóng.
Một bàn tay thon dài, run rẩy khẽ móc lấy ngón tay tôi, rón rén thử thăm dò.
Tôi giật bắn tỉnh táo, cúi xuống nhìn — là tay của Lâm Diễn.
Theo bản năng tôi muốn rút tay về, nhưng cậu lập tức siết chặt, đầu ngón tay hơi run, ngoan cố quấn chặt lấy tay tôi, không cho trốn thoát.
Rõ ràng cậu rất căng thẳng, lòng bàn tay nóng ẩm, rịn mồ hôi.
Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn.
Ánh mắt cậu dán chặt vào đôi bàn tay đang đan xen kia.
Ánh mắt ấy giống hệt một chú chó nhỏ vừa tìm lại được chủ nhân, vừa kiên cường vừa lo sợ, lại dồn hết dũng khí cược một phen.
Tim tôi như bị bóp nhẹ, chua xót, mềm nhũn.
Sức kháng cự vô thức tan biến.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi khẽ gãi nhẹ một cái trong lòng bàn tay cậu.
Cả người Lâm Diễn chợt cứng lại, như bị luồng điện nhẹ giật xuyên qua.
Ngay giây sau, hai má cậu ấy đỏ bừng lên trông thấy, lan cả xuống cổ.
Như thể được cho phép ngầm, cậu bắt đầu nhích lại gần tôi từng chút một, cẩn thận mà kiên trì.
Ghế ngồi phát ra tiếng ma sát khe khẽ, hương vị thanh mát trên người cậu cũng dần bao phủ lấy tôi.
Cậu ghé sát tai tôi, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại, mang theo rõ rệt sự lấy lòng và ấm ức, khẽ gọi:
“Chị…”
Âm điệu giống hệt giọng gọi trong tin nhắn thoại, ngoan ngoãn, ngọt ngào đến mức không chịu nổi.
Mà lúc này, kết hợp với gương mặt tuấn tú ở khoảng cách gần như vậy, sức sát thương nhân lên gấp bội.
Tim tôi vô thức lỡ một nhịp, vành tai cũng bắt đầu nóng lên.
Tôi cố giữ bình tĩnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng cậu không chịu buông tha, thấy tôi không từ chối thẳng, lại càng được đà, áp sát thêm chút nữa.
“Chị…”
“Chị…”
Giọng cậu càng lúc càng mềm, như kẹo mạch nha tan chảy, ngọt đến phát ngấy, quấn quýt không buông.
Phiền quá!
Tôi rốt cuộc không nhịn được, quay đầu lại trừng mắt ra hiệu cho cậu phải ngoan ngoãn.
Nào ngờ, vừa thấy tôi nhìn, mắt cậu lập tức sáng rực.
Không những không thu lại, mà còn càng táo bạo hơn, ngón tay len lỏi vào kẽ tay tôi, kiên định đan chặt mười ngón.
Tôi chớp mắt, mấp máy môi không thành tiếng: “Không phải chị, là dì.”
Đôi mắt Lâm Diễn lập tức hoe đỏ, cắn môi dưới, giọng mang chút nghẹn ngào:
“Chị, em sai rồi… em lỡ lời, chị giận thì đánh thì mắng em cũng được… chị muốn trừng phạt sao cũng được, nhưng đừng chia tay mà…”
Trông thật sự rất đáng thương.
Tôi vô thức dịu giọng, mang theo chút trách yêu mà bản thân cũng không nhận ra:
“Đồ mít ướt.”
Không nói tha thứ, nhưng tôi cũng không gạt tay cậu ra.
Đôi mắt Lâm Diễn sáng lên, như bắt được hy vọng, vừa định mở miệng nói thêm gì đó—
“Lâm Diễn!”
Lâm Vi ở ghế trước cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường phía sau, bất ngờ quay đầu.
Cô nhíu mày, thấy cậu em họ gần như dán sát vào người tôi, giọng không vui:
“Xe rộng như này, sao cứ phải dán lấy Miểu Miểu? Không biết mình to con hả? Mau ngồi ngay ngắn lại!”
Cả người Lâm Diễn cứng đờ, như đứa trẻ làm sai bị bắt tại trận, miễn cưỡng rút về chỗ ngồi của mình.
Nhưng ánh mắt ấy vẫn quấn chặt lấy tôi, lưu luyến, ấm ức, như không nỡ rời đi dù chỉ một giây.
Mặt tôi bị cậu nhìn đến nóng ran, đành nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
8
Xe cuối cùng dừng trước một quán bar nhỏ sang trọng, trang trí tinh tế.
Đây chính là cái gọi là “thư giãn” của Lâm Vi.
Đẩy cửa xoay bước vào, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và hương rượu thoang thoảng ùa tới.
Trong ghế lô đã có năm người ngồi sẵn, ba nam hai nữ, họ cười nói vẫy tay chào chúng tôi.
Tôi hơi khựng lại, quay sang nhìn Lâm Vi.
Cô ấy ghé sát tai tôi, cười hì hì, nhỏ giọng:
“Thế nào? Ba anh chàng kia, cậu thấy có ai vừa mắt không? Toàn bạn mình đấy, nhân phẩm ổn cả! Nghe chị này, thuốc chữa thất tình tốt nhất chính là người mới đó!”
Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận sau lưng có ánh nhìn sắc bén sắp khoan thủng lưng mình.
Không cần quay lại cũng biết, là Lâm Diễn.
Sắc mặt cậu ta tối sầm, đen đến mức gần nhỏ ra mực.
Lâm Vi kéo tôi đi giới thiệu.
Ba chàng trai lần lượt tên là Hà Châu, Chu Hạo, Lưu Vũ; hai cô gái là Trần Gia và Phương Di.
Họ đều khá thân thiện. Trong lúc chào hỏi, Hà Châu là người đầu tiên chìa tay ra, mỉm cười:
“Miểu Miểu phải không? Thường nghe Lâm Vi nhắc tới em, rất vui được làm quen.”
Tôi vừa định đưa tay, thì một bàn tay gân guốc từ sau lưng đã vươn tới, nhanh hơn một bước, nắm chặt lấy tay Hà Châu.
“Lâm Diễn.” Cậu lạnh lùng phun ra tên mình.
Nụ cười của Hà Châu hơi đông cứng, miễn cưỡng đáp lại một câu xin chào.
Lâm Diễn cũng lặp lại “chiêu” đó với hai chàng trai định bắt tay tôi.
Không khí trở nên vô cùng gượng gạo, ba người kia liếc nhau, ngỡ ngàng.
Lâm Vi ở bên tức đến trợn mắt, mấp máy môi chửi thầm: “Cậu bị bệnh à?”
Lâm Diễn hờ hững nâng mí mắt:
“Sao? Tôi chỉ thích làm quen bạn mới thôi, không được à?”
Lâm Vi: “???”
Ngài có thể soi gương thử đi, mặt đen sì ra thế kia, chỗ nào giống muốn kết bạn hả?
Lúc ngồi xuống, Lâm Vi kéo tôi ngồi bên trái cô ấy.
Không chút do dự, Lâm Diễn ngồi sát ngay bên phải tôi, chặn đứng mọi cơ hội tiếp xúc của tôi với người khác.
Khiến Lâm Vi lại phải trừng mắt nhìn cậu ta thêm mấy lần.
Để xóa bầu không khí gượng gạo, mọi người đề nghị chơi “Thật lòng hay Mạo hiểm”.
Đúng là trò chơi có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách.
Hai vòng đầu khá bình thường, người bị chỉ vào hoặc là nói những lời thật chẳng mấy quan trọng, hoặc làm vài thử thách hài hước.
Đến vòng ba, miệng chai xoay vài vòng, cuối cùng chĩa thẳng vào Lâm Diễn.
“Chọn thật lòng đi.”
Cậu chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Phương Di hình như khá hứng thú với cậu, e thẹn hỏi nhỏ:
“Lâm Diễn… cậu thích mẫu con gái thế nào vậy?”
Tất cả đều tò mò nhìn sang.
Tôi vô thức siết chặt tay.
Lông mi Lâm Diễn khẽ cụp, như lơ đãng mở miệng:
“Thích… hơn tôi năm tuổi, tóc dài uốn xoăn, da trắng, mắt đào hoa, rất xinh đẹp.”
“Ồ ồ ồ— Thì ra em trai thích kiểu chị gái à!”
“Miêu tả cụ thể thế này, chắc là có người trong lòng rồi đúng không?”
Trần Gia thì thào nghi hoặc:
“Ơ? Sao tớ thấy tả giống chị Miểu Miểu quá nhỉ?”
Nhưng giọng cô quá nhỏ, bị tiếng ồn che lấp, chẳng ai nghe thấy.
Sắc mặt Phương Di thoáng hiện chút thất vọng.
Tôi vội nâng ly nhấp một ngụm, che giấu ánh mắt hoảng hốt.
Chơi thêm vài vòng, không khí càng lúc càng náo nhiệt.
Lần này, chiếc chai xoay tròn như được số phận dẫn dắt, miệng chai run run, cuối cùng dừng chính xác trước mặt tôi.
“Miểu Miểu! Đến lượt cậu rồi!”
Lâm Vi lập tức hưng phấn, hô hào:
“Nói thật thì nhạt lắm, chơi lớn đi! Chọn mạo hiểm!”
Tôi đành cưỡi hổ khó xuống, rút một lá trong tập thử thách.
Vừa mở ra, đồng tử tôi lập tức chấn động —
“Hôn người ngồi bên phải cậu trong một phút.”
Mà bên phải tôi chính là… Lâm Diễn.