Đừng Lấy Tôi Làm Cầu Nối - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6
11
 
Thế nhưng tôi vẫn đánh giá thấp mức độ cố chấp của Trình Tưởng.
 
Buổi biểu diễn cuối cùng trong năm của Thịnh Hạ, cũng có thể là buổi diễn cuối cùng của cô ấy ở trong nước, độ hot cực cao.
 
Vô số phóng viên chen chúc kéo đến, chật kín cả khán phòng.
 
Dưới ánh đèn flash, khúc nhạc Hồ Thiên Nga vang lên mở màn.
 
Chùm sáng bạc chiếu xuống những chiếc váy ba-lê trắng muốt, lấp lánh tựa những vì tinh tú.
 
Mỗi lần Thịnh Hạ nhón chân, xoay tròn hay nhảy lên, đều khiến toàn bộ khán giả nín thở dõi theo.
 
Trong mắt tôi, cô ấy chính là tinh linh ngân hà được sinh ra để múa.
 
Khi màn biểu diễn kết thúc, gần như toàn bộ khán giả đều đứng dậy.
 
Tiếng vỗ tay rền vang không ngớt.
 
Thế nhưng đúng lúc ấy, đèn bất ngờ tắt phụt.
 
Từ trên không, từng cánh hồng bắt đầu rơi xuống.
 
Cả khán phòng lập tức nổ tung những tiếng kêu kinh ngạc.
 
Tôi đứng sau cánh gà, quan sát bốn phía, vừa dùng bộ đàm gọi bảo vệ đến giữ trật tự.
 
Nhưng chỉ giây tiếp theo, ánh đèn bạc trên cao lại tập trung thẳng vào người tôi.
 
Tấm màn “soạt” một cái bị kéo ra.
 
Tiếng saxophone quen thuộc vang lên.
 
Trình Tưởng ôm một bó hồng khổng lồ, từ cuối rạp chậm rãi bước đến chỗ tôi.
 
Toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn về phía tôi.
 
Tên đàn ông này! Có biết mình đang làm gì không?
 
Ánh đèn chói chang hắt xuống như thiêu đốt cơ thể tôi, cơn nghẹt thở như thủy triều ập tới.
 
Tôi như bị kéo trở lại cơn ác mộng ngày nào.
 
Đúng lúc ấy, Trình Tưởng đứng trước mặt tôi, quỳ một gối, dâng hoa.
 
“Tri Tri, em nói em không thích anh cũng không sao. Anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu.”
 
“Anh thích em, Lâm Phương Tri.”
 
Dưới sân khấu, tiếng chụp ảnh vang lên không ngừng, có lẽ đây là cảnh tượng lãng mạn mà bao người hằng mơ.
 
Nhưng với tôi thì không.
 
Cơn giận dữ và ghê tởm trộn lẫn, khiến mắt tôi tối sầm lại.
 
Giọng tôi run run:
 
“Trình Tưởng, nếu trước đây tôi chỉ là không thích anh, thì bây giờ là chán ghét anh, vô cùng chán ghét anh!”
 
“Ai… ai cho phép anh phá hỏng màn bế mạc của Hạ Hạ?”
 
Nói đến cuối, tôi thậm chí còn thở không ra hơi.
 
Trình Tưởng cũng nhận ra sự bất thường của tôi.
 
Anh ta tái mặt, định tiến lên đỡ tôi.
 
“Tri Tri, anh không phải…”
 
“C/ú/t! Tránh xa cô ấy ra!”
 
Không biết từ lúc nào, Thịnh Hạ đã đứng chắn trước mặt tôi.
 
Lần đầu tiên, cô gái chưa từng nói lời thô tục ấy lại buông ra câu chửi.
 
Cô nắm chặt tay tôi, truyền hơi ấm vào lòng bàn tay.
 
Giống như vô số lần trong quá khứ, cô lại kéo tôi ra khỏi bóng tối.
 
“Chát!” Một cái tát giáng thẳng lên mặt Trình Tưởng đang sững sờ.
 
Thịnh Hạ chỉ tay vào anh ta, lạnh lùng quát:
 
“Anh là cóc ghẻ hóa tinh hả, nghe không hiểu tiếng người sao? Đã nói không thích rồi, vậy mà còn ép người ta đứng trên sân khấu nghe anh s/ủ/a!”
 
“Vài tuần trước bám lấy tôi, giờ lại đến bám lấy Tri Tri?”
 
“Tình yêu của anh là tờ rơi ngoài phố chắc, ai cũng có phần?!”
 
“Bảo vệ, đến đúng lúc lắm! Ai cho cái thứ này vào trong, mau lôi ra ngoài…”
 
Mọi chuyện phía sau lập tức hỗn loạn.
 
Dưới sự chỉ huy của Thịnh Hạ, bảo vệ lao đến kéo Trình Tưởng.
 
Đám phóng viên điên cuồng chen lên, tìm cách ghi lại cảnh tượng kịch tính này.
 
Tiếng người, tiếng bước chân, đủ loại âm thanh hòa trộn ùa vào tai tôi.
 
Trước mắt tôi lại dần bị bóng đen nuốt chửng.
 
Bên tai vang lên giọng Thịnh Hạ lo lắng:
 
“Tri Tri, Tri Tri…”
 
Thế nhưng, tôi lại thấy yên lòng vô cùng.
 
12
 
Tôi và Thịnh Hạ quen nhau từ thuở nhỏ.
 
Hồi tiểu học, chúng tôi cùng học một lớp ba-lê.
 
Khác với Thịnh Hạ luôn đứng ở vị trí trung tâm, sự tồn tại của tôi bình thường, mờ nhạt, nhưng không hề sai sót.
 
Trong lần biểu diễn công khai đầu tiên, tôi may mắn được chọn đứng bên cạnh Thịnh Hạ.
 
Trở thành chiếc lá xanh làm nền cho bông hoa rực rỡ.
 
Nhưng tôi chẳng ghét bỏ gì cả.
 
Ngược lại, tôi vui mừng khôn xiết.
 
Ngay từ ngày đầu tiên vào lớp, tôi đã dõi theo từng bước múa của Thịnh Hạ nở rộ dần lên.
 
Vẻ đẹp ấy khiến người ta say đắm, khó rời mắt.
 
Vì thế, khi Thịnh Hạ ngọt ngào mỉm cười với tôi:
 
“Cậu tên Lâm Phương Tri, tớ gọi cậu là Tri Tri nhé? Sau này chúng ta có thể cùng nhau múa rồi…”
 
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ nghĩ:
 
Có lẽ được đứng bên Thịnh Hạ, cùng cô ấy múa, chính là món quà mà ông trời ban cho tôi.
 
Tôi tuyệt đối sẽ không làm hỏng nó.
 
Thế nhưng sự việc lại không như mong muốn.
 
Chỉ vừa đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi xuống, cả người tôi liền cứng đờ.
 
Những bước nhảy từng luyện vô số lần phút chốc trống rỗng.
 
Tôi không biết vì sao.
 
Chỉ biết không ngừng khóc, cố gắng nhấc chân nhưng lại loạng choạng.
 
Hỏng rồi, tôi sắp phá hỏng tất cả rồi!
 
Xung quanh ngày càng nhiều tiếng bàn tán, nhiều ánh nhìn khó chịu vây lấy tôi.
 
Nhưng chính lúc ấy, Thịnh Hạ đỡ lấy tôi.
 
Cô ấy không trách móc, chỉ nắm chặt tay tôi, đứng chắn trước mặt tôi.
 
Những ánh nhìn kia bị ngăn lại.
 
Cô quay đầu, khẽ nói với tôi:
 
“Không sao đâu, ai cũng sẽ có lúc hồi hộp mà.”
 
“Tri Tri, có tớ ở đây, đừng khóc nữa.”
 
Lần công diễn đầu tiên ấy vẫn thất bại.
 
Dù Thịnh Hạ ra sức giải thích, nhưng nhiều bạn học vẫn bất mãn với tôi.
 
Họ bắt đầu ngấm ngầm tìm cách gây khó dễ.
 
Thế nhưng, Hạ Hạ luôn đứng về phía tôi.
 
Cô kéo tôi đi, trực tiếp đối chất với họ.
 
Sau đó, tôi được chẩn đoán mắc “chứng sợ sân khấu”.
 
Và tôi phải rời khỏi lớp ba-lê.
 
Nhưng chúng tôi vẫn là đôi bạn thân thiết nhất.
 
Có một lần mùa đông, cô rủ tôi đi ngắm tuyết.
 
Trên đường về, cô nhảy nhót phía trước.
 
Bất ngờ quay đầu nhìn tôi, giọng lắp bắp:
 
“Tri Tri, hôm qua cô Lý tìm tớ, nói đoàn múa bên Paris đồng ý cho tớ sang trao đổi một học kỳ, hình như còn có thể dẫn thêm một bạn, cậu… cậu có muốn thử lại không?”
 
“Tớ không cần đâu, Hạ Hạ.”
 
Tôi không chút do dự cắt ngang.
 
Chỉ lặng lẽ nhìn về phía cô.
 
Dưới ánh đèn đường, Thịnh Hạ tỏa sáng, ánh sáng vàng ấm áp hắt từ phía sau, như đôi cánh của tinh linh đang múa.
 
Một câu nói bật ra khỏi miệng tôi mà chẳng kịp suy nghĩ:
 
“Tớ có việc khác muốn làm hơn.”
 
Tôi muốn để những điệu múa tuyệt đẹp ấy, để Thịnh Hạ xinh đẹp kia, nở rộ trước thế giới.
 
Cô xứng đáng với một sân khấu rực rỡ hơn.
 
Chỉ cần nghĩ đến thôi, ngay cả bông tuyết rơi xuống mặt tôi cũng hóa nóng.
 
Mùa đông năm đó, tôi đã gặp được “Thịnh Hạ” của riêng mình.
 
Trong mắt mọi người, cô là “ánh trăng trắng” của đám đàn ông ấy.
 
Nhưng chẳng ai biết được.
 
Cô cũng là của tôi.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo