Đừng Lấy Tôi Làm Cầu Nối - Chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 5
9
 
Sáng hôm sau, tôi ăn uống no nê rồi thong thả xuống lầu đi dạo.
 
Vừa hay gặp Nhị đại gia ở dưới tầng.
 
Ông vừa thấy tôi liền ghé lại chuyện trò:
 
“Tiểu Lâm à, tối qua cậu kia là bạn trai mới của cháu hả? Trông cũng khôi ngô lắm…”
 
Tôi ngượng ngùng cười:
 
“Không phải đâu, chỉ là bạn thôi. Hôm qua uống say quá nên mới ngủ lại.”
 
“Không làm phiền đến ông chứ?”
 
Nhị đại gia khoát tay, rồi giọng chợt đổi:
 
“Cũng may là các cháu uống say. Cháu không biết đâu, tối qua dọa người ta sợ muốn c/h/ế/t.”
 
Ông chỉ về phía thùng rác không xa:
 
“Ngay chỗ đó, tối qua có một cái bóng cứ đứng im nhìn lên trên này.”
 
“Lại còn thỉnh thoảng phát ra tiếng giống như cái ấm nước đang sôi.”
 
“Y như ma ấy, dọa người ta c/h/ế/t khiếp.”
 
Ma quỷ á? Quỷ quái gì vậy chứ?
 
Ban đầu tôi chỉ coi như chuyện cười, nghe rồi bỏ qua.
 
Nhưng đến đêm hôm sau, điện thoại tôi bất ngờ reo lên.
 
Đầu dây bên kia là giọng gấp gáp của nhân viên y tế:
 
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là cô Lâm Phương Tri không?”
 
“Ừ, là tôi.”
 
“Ngài Trình vừa bị t/a/i n/ạ/n xe, đâm sau rồi hôn mê.
 
Miệng cứ gọi tên cô mãi, không còn cách nào khác nên chúng tôi mới liên hệ cô. Có lẽ phải phiền cô đến một chuyến…”
 
Tôi im lặng.
 
Trình Tưởng, dường như rất biết cách gây rắc rối cho tôi.
 
Cân nhắc một lát, tôi vẫn bò dậy đến bệnh viện.
 
Trên đường, tôi còn gọi cho phóng viên quen, nhờ họ cố gắng đè tin xuống.
 
Tôi thật sự không muốn sáng mai mở báo ra lại thấy tiêu đề kiểu ——
 
“Công tử Trình theo đuổi nữ thần ba-lê, đêm khuya thất ý lái xe đâm đuôi”.
 
Đến bệnh viện, Trình Tưởng đang nhắm mắt nằm trên giường, bó bột, truyền dịch.
 
Tôi xoay người đi đóng viện phí và làm thủ tục. Khi quay lại, anh ta đã tỉnh.
 
Ánh mắt anh ta gắt gao dán chặt lấy tôi, giọng khàn khàn:
 
“Tri Tri, em vẫn đến.”
 
Tôi gật đầu, kéo ghế ngồi xuống bên giường anh ta.
 
“Anh rảnh quá không có việc làm, nên cố ý tìm chuyện cho tôi phải lo à?”
 
Tôi là người lạnh nhạt, nhưng không có nghĩa là không có tính khí.
 
Nửa đêm bị anh ta lôi ra thế này, tôi nhịn được mà không chửi tục đã coi như là tử tế lắm rồi.
 
Thế nhưng Trình Tưởng lại làm như chẳng nghe thấy, ngược lại còn hỏi:
 
“Em với cái gã ngoại quốc đó… đã ở bên nhau rồi sao?”
 
Tôi bực bội day thái dương, khó hiểu nhìn anh ta:
 
“Anh gọi tôi đến đây, chỉ để hỏi chuyện này thôi à?”
 
“Chuyện đó thì liên quan gì đến anh?”
 
Nghe vậy, Trình Tưởng sốt ruột đến mức nắm chặt tay, kim truyền suýt nữa bật ra.
 
“Sao lại không liên quan? Anh là bạn tra—”
 
“Tỉnh lại đi! Chúng ta đã chia tay rồi.”
 
Tôi không chịu nổi, cao giọng cắt ngang, đồng thời ấn chuông gọi y tá.
 
Rất nhanh sau đó, y tá đến giúp anh ta cắm lại kim.
 
Tôi thở dài, nói thẳng:
 
“Trình Tưởng, tôi thật sự không hiểu anh rốt cuộc muốn gì.”
 
“Nếu anh muốn theo đuổi Thịnh Hạ thì đừng luôn tìm đến tôi.
 
Ngày đó chính anh nói phải giấu kín quan hệ, thế mà bây giờ lại lúc thế này lúc thế kia. Anh chẳng tôn trọng tôi, mà cũng không tôn trọng Hạ Hạ.”
 
“Nếu như… nếu như anh không theo đuổi thì sao?”
 
Trình Tưởng cúi đầu, giọng lẩm bẩm.
 
10
 
Tôi hơi sững lại, chỉ thấy anh ta đỏ hoe đôi mắt, ngẩng đầu nhìn tôi:
 
“Anh sẽ không theo đuổi Thịnh Hạ nữa, vậy chúng ta có thể đừng chia tay được không?”
 
“Cứ như trước kia, em cũng đừng ở bên cái gã ngoại quốc đó nữa…”
 
Anh ta cố dùng cánh tay chưa cắm kim truyền kéo tay áo tôi.
 
Đôi mắt đào hoa trước kia lúc nào cũng cao ngạo, giờ đây lại ngấn nước, đáng thương nhìn tôi.
 
Mỹ nhân rơi lệ vốn dĩ là một cảnh khiến người ta xót xa.
 
Nhưng mỹ nhân không hiểu tiếng người, thì thật sự rất phiền.
 
Tôi lùi một bước tránh bàn tay ấy, cau mày nói:
 
“Trình Tưởng, không được.”
 
“Chia tay thì là chia tay, hơn nữa tôi thật sự không hiểu anh rốt cuộc vướng bận điều gì. Người anh thích đâu phải tôi…”
 
“Nhưng người anh thích chính là em!”
 
Lời còn chưa dứt, Trình Tưởng gần như buông xuôi, khàn giọng hét lên.
 
“Bộp” một tiếng, bàn tay anh ta nện mạnh xuống giường.
 
Như thể đã hoàn toàn thua cuộc, anh ta yếu ớt nhìn tôi, khẩn cầu:
 
“Trước đây anh luôn nghĩ mình thích Thịnh Hạ, nhưng sau này, mỗi lần nhìn cô ấy, anh lại không kìm được mà nhớ đến em.
 
Anh thậm chí còn không nhận ra… rằng thật ra, anh đã thích em rồi.”
 
“Tri Tri, anh không muốn chia tay.”
 
Những lời nực cười ấy khiến cả căn phòng im lặng.
 
Khóe môi tôi khẽ nhếch, cười nhạt:
 
“Nhưng tôi không thích anh, Trình Tưởng.”
 
Sự thật bao lâu nay cuối cùng cũng được nói thẳng ra.
 
Tôi xoay người định bước đi.
 
Trình Tưởng lại chớp mắt, khóe mắt lập tức đỏ lên:
 
“Anh không tin! Nếu em không thích, tại sao lại để anh làm bạn trai? Cho dù em hận anh cũng không đến mức phải nói vậy…”
 
“Tôi chưa từng thích anh, vậy thì sao phải hận anh?”
 
“Còn nữa, ai nói đã làm bạn trai thì nhất định phải thích chứ?”
 
“Tốt nhất anh hãy làm một người yêu cũ tử tế, sau này bớt tìm tôi.”
 
Dựa người vào khung cửa, trước khi đi tôi để lại cho anh ta mấy câu cuối cùng.
 
Nhìn gương mặt anh ta trong ánh đèn càng thêm tái nhợt.
 
Tôi nghĩ, nếu không có gì bất ngờ, mối quan hệ giữa tôi và Trình Tưởng cũng kết thúc ở đây.
 
Dù sao, anh ta vốn là một kẻ kiêu ngạo như vậy…
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo