Đừng Gọi Đó Là Tình Yêu - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6
17
 
Tháng thứ ba sau khi chia tay Giang Mục Xuyên, tôi được thăng chức.
 
Công ty cấp cho tôi một phòng làm việc riêng và một trợ lý mới.
 
Dự án đoạt giải vàng của tôi, nhờ hiệu quả triển khai vượt xa kỳ vọng ở giai đoạn sau, mang về cho công ty hai khách hàng mới hạng nặng.
 
Ngày nhận khoản thưởng dự án đầu tiên, tôi không đi mua túi.
 
Tôi đăng ký một lớp gốm cuối tuần.
 
Và khóa học thử rư/ợ/u mà tôi đã muốn học từ lâu.
 
Tôi chuyển vào một căn hộ nhỏ ở trung tâm, có cửa sổ kịch trần.
 
Tự tay lắp giá sách.
 
Mua chai nước hoa nhập mà trước đây tôi tiếc tiền.
 
Trương Hiểu Nhiên đến chơi, tặc lưỡi bảo:
 
“Trần Dư Hảo, sao tớ thấy cậu rời Giang Mục Xuyên xong là cả người tỏa sáng vậy?”
 
Tôi mỉm cười, đưa cô mẻ bánh quy vừa nướng.
 
Tôi không tỏa sáng.
 
Tôi chỉ là cuối cùng đem thời gian và năng lượng từng đổ vào việc nghiên cứu kiểu gắn bó né tránh, vào việc đoán ý từng câu chữ của anh, vào chờ đợi vô tận và tự nghi ngờ…
 
Tất cả, dùng để yêu chính mình.
 
Tôi phát hiện, thì ra thế giới của tôi có thể rộng đến thế, thú vị đến thế.
 
Tôi tưởng, Giang Mục Xuyên đã như những đoạn chat tôi xóa sạch, biến mất hẳn khỏi đời tôi.
 
Cho đến tối hôm ấy, một số lạ gửi cho tôi một tin WeChat.
 
18
 
Khi mẹ của Giang Mục Xuyên gọi đến, anh đang ngồi ngẩn người trước một đống hộp đồ ăn mốc meo.
 
“Giang Mục Xuyên, con với cô gái tên Trần Dư Hảo đó rốt cuộc thế nào rồi?” Giọng mẹ anh như mọi khi, mạnh mẽ, không một câu xã giao, đi thẳng vào chủ đề.
 
“Chia tay rồi.” Giang Mục Xuyên tựa vào sofa, giọng khàn khàn.
 
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi bùng n/ổ thành tiếng mắng chói tai: “Chia tay?
 
Tháng trước mẹ với ba con vừa ăn với nhà dì Vương, nói tình cảm hai đứa ổn định, chuẩn bị bàn chuyện kết hôn rồi! Giờ con nói chia tay? Mặt mũi mẹ để vào đâu?”
 
“Đó là do mẹ nói.” Giang Mục Xuyên nhắm mắt lại, cảm giác nghẹt thở quen thuộc từ nhỏ đến lớn lại trào lên.
 
“Mẹ mặc kệ!” Giọng mẹ anh vọt cao 8 độ, “Con 30 rồi, không còn là trẻ con nữa!
 
Cả đời này mẹ với ba chỉ mong con có một gia đình ổn định!
 
Cô Trần Dư Hảo đó, nhà mình gặp rồi, công việc tốt, người hiểu chuyện, con còn muốn tìm kiểu gì nữa?
 
Có phải con cứ nhất quyết phải giống ba con, cả đời không học nổi cách chịu trách nhiệm không!”
 
Đầu dây bên kia lờ mờ vang lên tiếng ba anh yếu ớt khuyên can, rồi lập tức bị tiếng quát to hơn của mẹ anh lấn át.
 
Giang Mục Xuyên không nghe nữa, cúp máy thẳng.
 
Anh ném điện thoại mạnh xuống sofa, cả người cuộn lại, cơn co thắt quen thuộc trong dạ dày lại dâng lên.
 
Chỉ trích, cãi vã, luôn đem anh ra so với ba, luôn nhân danh yêu con và “vì con tốt” để trói buộc cảm xúc anh… đó chính là nhà của anh.
 
Một nhà tù anh đã trốn chạy hơn chục năm, nhưng vẫn như bóng theo hình.
 
Anh co ro trên sàn lạnh, cảm thấy một nỗi cô độc và bất lực chưa từng có, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
 
Đúng lúc ấy, trong đầu anh bỗng hiện lên Trần Dư Hảo.
 
Anh nhớ có lần mẹ cũng gọi đến mắng mỏ y như vậy, cúp máy xong, anh cũng ngồi một mình trong phòng khách tối thui, cả người lạnh ngắt.
 
Anh tưởng Trần Dư Hảo đã ngủ.
 
Nhưng một lát sau, cô bước ra từ phòng ngủ.
 
Cô không hỏi “xảy ra chuyện gì”, cũng không nói mấy câu “đừng buồn nữa” vô ích.
 
Cô chỉ đi tới, từ phía sau, ôm anh thật khẽ, thật ấm.
 
Cằm cô đặt lên vai anh, mái tóc cọ nhẹ vào má anh.
 
Trần Dư Hảo không nói gì, chỉ lặng lẽ ở cạnh, như một kết giới vô thanh, ngăn anh khỏi thế giới đầy ồn ào và tổn thương bên ngoài.
 
Sự ấm áp và an toàn giây phút ấy, là món xa xỉ anh chưa từng có trong hơn 20 năm cuộc đời.
 
Còn bây giờ, trong nhà này, chỉ có mình anh.
 
Và cuộc chiến gia đình không bao giờ dứt.
 
Anh ngồi ngây ra rất lâu, cho đến khi cơn đau dạ dày dần lắng xuống.
 
Anh bỗng đứng dậy, đi tới bàn làm việc, kéo ngăn dưới cùng.
 
Bên trong là một cuốn album, do Trần Dư Hảo làm, chụp lại 3 năm qua của hai người.
 
Anh lật từng trang.
 
Trong ảnh, Trần Dư Hảo luôn mỉm cười.
 
Bữa cơm đầu tiên cô nấu cho anh, buổi triển lãm kiến trúc đầu tiên cô cùng anh xem, dáng vẻ cô ngồi bên giường chăm anh lúc anh ốm…
 
Anh vẫn luôn cho rằng sự tốt đẹp của Trần Dư Hảo dành cho anh là điều hiển nhiên.
 
Nhưng khoảnh khắc này, sau cuộc gọi của mẹ và sau đoạn mập mờ thất bại với Lý Giai Niệm, anh như bị ai đó tát một cái thật đau, chợt bừng tỉnh.
 
Ổn định.
 
Hiểu chuyện.
 
Không làm phiền anh.
 
Có thể khi anh sụp đổ nhất, dành cho anh sự vỗ về vừa đủ và lặng lẽ.
 
Đó chẳng phải chính là tất cả những phẩm chất mà “đối tượng kết hôn phù hợp” trong miệng mẹ anh phải có sao?
 
Lý Giai Niệm sẽ đòi hỏi, sẽ than phiền, sẽ làm mối quan hệ rối tung.
 
Còn Trần Dư Hảo… cô sẽ chăm anh chu đáo, biến căn hộ lạnh lẽo của anh thành một mái nhà ấm áp, nơi anh có thể trở về bất cứ lúc nào.
 
Trong đầu Giang Mục Xuyên lần đầu tiên bắt đầu tính toán nhanh chóng thiệt hơn.
 
Anh cần một gia đình, để đối phó với thúc ép của cha mẹ, để đóng vai một người đàn ông bình thường và trưởng thành trong xã hội.
 
Mà Trần Dư Hảo, không nghi ngờ gì, là lựa chọn tốt nhất.
 
Thậm chí, là lựa chọn duy nhất.
 
Anh gập album lại, trong mắt lần đầu không còn hỗn loạn và bực bội, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh với mục tiêu rõ ràng.
 
Anh phải kéo Trần Dư Hảo về.
 
Anh biết mình đã bị chặn, bèn xin từ một người bạn số điện thoại mới của Trần Dư Hảo.
 
Anh nhìn chằm chằm dãy số, do dự rất lâu.
 
Nên nói gì? Xin lỗi ư? Anh không hạ nổi cái tôi.
 
Giải thích ư? Anh biết giải thích vô ích.
 
Cuối cùng, anh hít sâu, gõ một dòng chữ.
 
Đó là câu mà anh cho là khôn ngoan nhất, đánh trúng “điểm mềm” của Trần Dư Hảo nhất.
 
Một câu có thể lập tức gợi về ký ức của hai người, lại khiến anh trông vô cùng sâu tình.
 
Anh sửa tới sửa lui rất lâu, rồi bấm gửi.
 
19
 
Tin nhắn từ số lạ gửi đến, chỉ vỏn vẹn một câu:
 
“Cái mô hình kiến trúc em tặng anh, anh lỡ làm hỏng rồi. Buồn quá.”
 
Nhìn dòng tin ấy, tôi mất 2 giây mới nhận ra đó là Giang Mục Xuyên.
 
Cái mô hình đó là sinh nhật anh, tôi thức 3 đêm liền, dùng hàng trăm linh kiện li ti để tự tay ghép cho anh.
 
Ngày chia tay, tôi để nó lại cùng tất cả đồ đạc của mình trong căn nhà ấy.
 
Nếu là 3 tháng trước, thấy tin này, có lẽ tôi sẽ đau lòng đến không chịu nổi, sẽ lập tức gọi lại để an ủi anh.
 
Còn bây giờ, nhìn hàng chữ ấy, lòng tôi không gợn chút sóng.
 
Tôi thậm chí thấy hơi buồn cười.
 
Thấy không, đây chính là Giang Mục Xuyên.
 
Lời “xin lỗi” của anh, vĩnh viễn không phải “anh sai rồi”, mà là chọn một thứ chẳng liên quan gì đến mâu thuẫn cốt lõi của chúng tôi nhưng đủ khơi dậy ký ức dịu dàng của tôi, để đóng vai kẻ yếu mềm cần được dỗ dành.
 
Đó là PUA đẳng cấp nhất của anh.
 
Anh đang cố nói với tôi: thấy không, anh vẫn trân trọng thứ em làm cho anh, tình cảm của chúng ta vẫn còn.
 
Nhưng hiển nhiên, Giang Mục Xuyên không định dừng lại.
 
Anh bắt đầu xuất hiện dưới lầu công ty tôi mỗi ngày.
 
Anh không lái xe, cứ thế đứng lẻ loi dưới gốc cây ngân hạnh to nhất, từ lúc tôi đi làm đến khi tôi tan ca.
 
Anh không quấy rầy, không nói chuyện, chỉ khi tôi lái xe ngang qua, anh sẽ dùng ánh mắt buồn bã như chú chó con bị cả thế giới bỏ rơi, nhìn tôi từ xa.
 
Ngày đầu tiên, các cô lễ tân xì xào bàn tán.
 
Ngày thứ hai, cả công ty đều biết tôi có một người yêu cũ si tình.
 
Ngày thứ ba, anh đặt bánh của tiệm Pháp tôi thích nhất gửi tới lễ tân. Tôi bảo hành chính chuyển thẳng vào thùng rác ở phòng pantry.
 
Tấn công nội bộ bất thành, anh chuyển sang màn trình diễn công khai.
 
Anh chỉnh Moments từng để “hiển thị 3 ngày” với tôi thành mở toàn bộ.
 
Rồi, như viết phim dài tập, anh bắt đầu đăng “nhật ký sám hối”.
 
Thứ Hai, anh đăng ảnh bàn làm việc.
 
Trên đó chất đầy sách tâm lý về “tổn thương gia đình gốc”, “cách hàn gắn quan hệ thân mật”, cạnh là một cốc cà phê nguội và một tấm ảnh cũ của tôi.
 
Chú thích: “Đang học bù. Những gì nợ em, để anh trả bằng cả đời.”
 
Thứ Tư, anh đăng ảnh bữa cơm tự nấu, rõ là thất bại, chụp cũng tệ hại.
 
Chú thích: “Trước đây cứ nghĩ trong bếp có em là đủ. Giờ mới hiểu, vì em mà rửa tay vào bếp là hạnh phúc biết bao. Tiếc là, chẳng còn cơ hội.”
 
Thứ Sáu, anh đăng một con phố khuya vắng tanh, chú thích: “Đi qua con đường ta từng đi, mới thấy, thành phố không em chỉ là một tòa thành rỗng.”
 
Những status ấy lan khắp Moments của tất cả bạn chung.
 
Đến Trương Hiểu Nhiên cũng lung lay.
 
Cô gom 3 tấm ảnh chụp màn hình gửi cho tôi, rón rén hỏi:
 
“Trần Dư Hảo… anh ta nào là bánh ngọt, nào là diễn sâu tình… lần này, hình như thật lòng đó?”
 
20
 
Tôi nhìn những bức ảnh đầy sự dàn dựng và “dấu vết biểu diễn” ấy, chỉ thấy một cơn buồn nôn theo phản xạ.
 
Tôi nhắn lại cho Trương Hiểu Nhiên:
 
“Cậu còn nhớ bộ phim trước đây bọn mình từng xem không? Nam chính muốn trả thù kẻ thù, cách tốt nhất là gì?”
 
Trương Hiểu Nhiên sững ra: “… Là đánh thẳng vào tim?”
 
“Đúng,” tôi nói, “Giang Mục Xuyên bây giờ chính là đang làm vậy với tớ.
 
Anh ta không hề hối hận, anh ta đang ‘tiếp thị’. Anh ta biến mình thành một kẻ điên vì tình yêu đầy ăn năn, rồi biến tớ thành người phụ nữ sắt đá vô tình.
 
Anh ta muốn trói buộc tớ, còn muốn trói luôn lòng thương hại của tất cả những người ngoài, để ép tớ quay lại.”
 
Anh ta biết tôi sẽ không dễ tin, nên bắt đầu đặt cược vào áp lực từ dư luận.
 
Điều này còn kinh tởm gấp vạn lần so với b/ạ/o l/ự/c lạnh nhạt ban đầu của anh ta.
 
Đòn tấn công thật sự, là vào đêm tiệc mừng thăng chức của tôi.
 
Tôi là nhân vật chính, nâng ly rư/ợ/u, vừa trò chuyện vừa cười cùng khách hàng.
 
Quay người lại, liền va vào một cái ôm nồng nặc mùi rư/ợ/u.
 
Là Giang Mục Xuyên.
 
Anh ta gầy rộc đi, hốc mắt trũng sâu, cằm lởm chởm râu, chiếc sơ mi vốn nên thẳng thớm thì nhàu nhĩ.
 
Anh ta biến mình thành nam chính trong một bộ phim nghệ thuật, kẻ bị tình yêu dày vò đến chẳng ra hình người.
 
Ánh mắt mọi người xung quanh đồng loạt dồn về.
 
Anh ta siết chặt cổ tay tôi, sức mạnh lớn đến đáng sợ.
 
Đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc, vỡ vụn:
 
“Trần Dư Hảo, đi với anh, 5 phút thôi, anh xin em.”
 
Đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, khách hàng thì lộ vẻ khó xử.
 
Tôi không vùng vẫy, chỉ bình thản nhìn anh ta:
 
“Giang Mục Xuyên, anh nghĩ trong khoảnh khắc quan trọng nhất của tôi, lại diễn một vở ‘vì tình mà điên cuồng’, là muốn lay động tôi, hay muốn hủy tôi?”
 
Anh ta sững lại, chắc không ngờ tôi sẽ nói thẳng như thế.
 
“Anh…”
 
“Buông tay.” Giọng tôi không lớn, nhưng lạnh băng, “Không thì tôi gọi bảo vệ.”
 
Bàn tay anh ta, như bị bỏng, vội buông lỏng.
 
Tôi chỉnh lại ống tay áo bị vò nát, nâng ly rư/ợ/u, mỉm cười tao nhã với vị khách còn đang ngỡ ngàng:
 
“Xin lỗi nhé, Tổng giám đốc Vương, một người… bạn trai cũ, hơi thiếu hiểu chuyện.”
 
Từ sau đêm đó, anh ta không đến tìm tôi nữa.
 
Tôi tưởng rằng, cuối cùng anh ta đã bỏ cuộc.
 
Cho đến một tuần sau, mẹ tôi bất ngờ gọi điện, giọng thăm dò dè dặt:
 
“Con gái à, con với Tiểu Giang… có phải có chút hiểu lầm không?”
 
21
 
Tim tôi chợt lặng xuống.
 
“Mấy hôm trước, nó xách đủ thứ đến nhà mình. Thái độ rất tốt, cứ rối rít xin lỗi, nói đều là do nó sai, dạo này áp lực quá nên mới cãi nhau với con… còn nói, ngoài con ra nó không cưới ai cả.”
 
Tôi nhắm mắt, thái dương giật giật.
 
Thấy không, anh ta mãi mãi biết chọc đúng chỗ.
 
Anh ta biết không thể công kích trực diện tôi, liền bắt đầu công kích nơi mềm yếu nhất của tôi—gia đình.
 
Anh ta muốn lợi dụng sự mềm lòng của bố mẹ tôi để ép tôi khuất phục.
 
Điều này còn đáng khinh hơn cả việc anh ta quấy rầy tôi trước đám đông.
 
“Mẹ.” Tôi cắt ngang, giọng điềm tĩnh, “mẹ nói với anh ta, nhà mình không thiếu cái thứ anh ta mang đến. Và bảo anh ta đừng bao giờ làm phiền bố mẹ nữa.”
 
“Nhưng, con à…”
 
“Không có nhưng.” Tôi gằn giọng, không cho phép thương lượng.
 
“Mẹ với bố muốn một người thật lòng yêu con gái mẹ, hay muốn một kẻ chỉ biết diễn trò l/ừ/a g/ạ/t?”
 
Tôi không đợi Giang Mục Xuyên ra thêm chiêu nào, gọi thẳng điện thoại cho anh ta.
 
“Tôi đang dưới lầu.” Tôi nói.
 
Mười lăm phút sau, anh ta xuống, trên mặt mang vẻ mừng rỡ, tưởng như kế hoạch đã thành công.
 
“Trần Dư Hảo, anh biết mà, trong lòng em vẫn còn anh…”
 
“Anh đến tìm bố mẹ tôi rồi?” Tôi cắt ngang, không buồn phí thêm một chữ thừa.
 
Anh ta khựng lại, rồi gật đầu, biểu cảm lập tức chuyển sang dáng vẻ đầy hối hận và chân thành:
 
“Bác trai bác gái dạo này vẫn khỏe chứ? Anh… anh thực sự nhớ họ, cũng muốn xin lỗi họ…”
 
“Xin lỗi?” Tôi nhìn anh ta, bật cười—một nụ cười thật sự thấy nực cười.
 
“Anh định xin lỗi chuyện gì? Xin lỗi vì con họ cho rằng tình yêu của họ dành cho anh là ngột ngạt sao?
 
Hay xin lỗi vì anh biến mất cùng người khác, lại lừa tôi rằng anh đang bế quan?”
 
Sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch.
 
Tôi nhìn cái vẻ thảm hại ấy, từng chữ từng chữ, xé toang lớp ngụy trang cuối cùng của anh ta:
 
“Anh không hề. Anh chỉ khéo né tránh, tự gói mình thành một kẻ áp lực quá lớn, phạm chút sai lầm, nhưng vẫn ‘sâu tình yêu con gái họ’.
 
Anh đang lợi dụng sự thương hại của mẹ tôi, tiêu hao tình yêu con của bà ấy, để đạt được mục đích của anh.”
 
Anh ta cứng họng, môi run rẩy.
 
“Không phải!” Cuối cùng anh ta nghẹn ra mấy chữ, giọng vừa gấp vừa yếu, “Anh thật lòng…”
 
“Thật lòng?!” Tôi cao giọng, lửa giận tích tụ bùng nổ, “Anh còn mặt mũi nói với tôi hai chữ ‘thật lòng’ sao?!
 
Thật lòng của anh ở đâu? Ở cái lúc anh tắt máy mất tích? Hay ở lúc anh bảo tình yêu của tôi là kiểm soát?!”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo