Chương 2
2.
Cố Minh Viễn nhanh chóng gửi cho tôi mấy tấm ảnh.
Toàn bộ đều là ảnh chụp tập thể, mấy chục người chen chúc đứng cạnh nhau, nụ cười gượng gạo đến mức cứng đờ.
Anh ta đứng giữa đám đông, được vài đồng nghiệp nam vây quanh, thoạt nhìn đúng là chẳng có gì bất thường.
Trong ảnh, hoàn toàn không có bóng dáng Lâm Hiểu Huyên.
Anh ta chắc hẳn nghĩ, như vậy là có thể che mắt tôi.
Thật ngây thơ đến nực cười.
Tối về nhà, tôi giả vờ mệt, bảo Cố Minh Viễn đi tắm trước.
Anh ta vừa bước chân vào phòng tắm, tôi liền mở loa thông minh trong phòng khách, lật xem lịch sử phát nhạc.
Hàng loạt bài hát quen thuộc tôi thường nghe, cho đến khi lướt tới khung giờ 9 giờ 30 tối hôm qua.
Một ca khúc mà tôi ghét cay ghét đắng chình ình trong danh sách phát.
《Yêu Ya Yêu Ya》。
Tôi ghét bài hát này bởi ca từ sến súa, ngốc nghếch đến phát bực.
Cố Minh Viễn cũng biết rõ.
Thậm chí anh ta từng cười đùa rằng, ai dám bật bài này trước mặt anh ta thì anh ta sẽ vặn cổ người đó ngay lập tức.
Thế nhưng bây giờ, bài hát ấy lại nằm gọn trong lịch sử phát nhạc ở nhà chúng tôi.
Mốc thời gian, trùng khớp với cái gọi là “liên hoan công ty” của anh ta.
Tôi chụp lại màn hình, trong lòng lạnh buốt.
Mấy hôm nay, Cố Minh Viễn đối xử với tôi đặc biệt dịu dàng.
Bữa sáng anh ta tự tay làm, cơm tối xong thì giành phần rửa chén, thậm chí ngay cả một sợi tóc rơi xuống đất của tôi, anh ta cũng nhặt lên, dịu dàng kẹp lại sau tai tôi.
“Vợ à, dạo này chắc công việc áp lực quá, tóc em rụng nhiều rồi.”
Giọng anh ta đầy xót xa.
Tôi nhìn dáng vẻ ân cần, thương tiếc kia, suýt nữa thì buồn nôn.
Chiều thứ sáu tan làm, anh ta hiếm hoi xách về một túi đồ từ chợ.
“Vợ ơi, hôm nay để anh vào bếp, làm cho em món cá rô phi hấp xì dầu mà em thích nhất.”
Anh ta hứng khởi chạy ngay vào bếp.
Tôi chỉ lặng lẽ ngồi nhìn bóng lưng ấy, không động đậy.
Nửa tiếng sau, một đĩa cá bốc khói nghi ngút được bưng lên bàn.
Trên mặt rắc đầy hành lá xanh mướt và ớt sợi đỏ au.
Cố Minh Viễn ân cần gắp cho tôi một miếng cá:
“Nếm thử đi, anh đặc biệt học từ mẹ đấy.”
Tôi nhìn miếng cá trong bát, rồi lại nhìn gương mặt mong chờ của anh ta.
“Cố Minh Viễn,” tôi khẽ cất giọng, “em dị ứng với hành gừng, anh quên rồi sao?”
Nụ cười trên môi anh ta cứng đờ.
Hồi mới quen nhau, có một lần tôi lỡ ăn phải món có gừng, toàn thân nổi mẩn đỏ, khó thở, phải đưa đi cấp cứu.
Từ đó, anh ta còn cẩn thận hơn tôi, trong bếp nhà chẳng bao giờ xuất hiện hành với gừng.
Thế mà giờ, chính tay anh ta làm một đĩa cá phủ đầy hành, còn bảo tôi nếm thử.
“Anh… mẹ kiếp…” Anh ta bật dậy, mặt trắng bệch, luống cuống nói:
“Nhược Hi, anh… anh quên thật rồi, anh không cố ý đâu!”
Anh ta lóng ngóng định bưng đĩa cá đi.
“Không sao.”
Tôi chặn lại, gượng cười:
“Quên thì quên thôi, con người ai mà chẳng đổi thay.”
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rõ, có những điều đã không thể quay lại.
Anh ta không phải là quên, mà là chẳng còn để tâm nữa.
Bữa cơm hôm đó, cuối cùng chẳng ai động đũa.
Đĩa cá nguội dần, cũng giống như tình yêu của chúng tôi đang c/h/ế/t lạnh từng chút một.