Dấu Tay Hoa Anh Đào - Chương 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1
Hôm nay là ngày công ty của Cố Minh Viễn đi team building. Anh ta nói tối liên hoan xong mới về nhà. Tôi hiếm khi có được chút yên tĩnh, tắm rửa xong thì thoải mái nằm nghỉ.
 
Gương trong phòng tắm phủ mờ hơi nước, tôi đưa tay định lau đi thì động tác bỗng khựng lại. Giữa lớp sương mờ, hiện rõ hai dấu bàn tay. Kích thước nhỏ hơn tay tôi rất nhiều.
 
Tim tôi thắt lại. Minh Viễn còn đang ở ngoài kia, vậy… đã có ai đến nhà tôi?
 
Tôi cố giữ bình tĩnh, gọi điện cho anh ta, cố gắng làm giọng điệu tự nhiên như thường ngày.
“Anh ơi, liên hoan xong chưa? Hôm nay… có về nhà không?”
 
Đầu dây bên kia ồn ào, giọng anh ta pha chút men say:
 
“Chưa, anh vẫn ở cùng đồng nghiệp từ nãy tới giờ. Sao thế vợ?”
 
Tôi cười khẽ: “Không có gì, hỏi thế thôi.”
 
Cúp máy, tay chân tôi lạnh ngắt. Anh ta nói chưa về?
 
Ánh mắt tôi lại dừng trên tấm gương, rồi bắt đầu lục soát khắp nhà. Cuối cùng, trong thùng rác phòng tắm, tôi tìm được một tuýp kem dưỡng da cỡ nhỏ, hương hoa anh đào ngọt ngào—không phải loại tôi dùng.
 
Tôi đã hiểu. Những dấu tay trên gương rõ ràng là được in bằng bàn tay phủ đầy kem dưỡng.
 
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ.
 
Sáng hôm sau, tôi không gọi trước mà lái thẳng đến công ty của Minh Viễn. Trợ lý nhỏ của anh ta – Lâm Hiểu Huyên – mỉm cười đón tiếp tôi, rót một ly nước rồi quay người đi. Ngay khi cô ta xoay lưng, một mùi hương ngọt lịm, quen thuộc len vào cánh mũi tôi—mùi hoa anh đào.
 
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng ấy, rồi liếc xuống đôi tay đang đặt trên bàn của cô ta. Trong điện thoại, tấm ảnh chụp gương phòng tắm vẫn còn đó.
 
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở. Minh Viễn bước vào, thấy tôi thì thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nở nụ cười:
 
“Vợ yêu, sao hôm nay lại bất ngờ tới kiểm tra chồng thế?”
 
Anh ta vui vẻ tiến lại gần, phía sau là cô trợ lý. Cô gái kia thoáng chột dạ, lúng túng giấu hai bàn tay ra phía sau.
 
1.
 
Tôi nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên được che giấu khéo léo của Cố Minh Viễn, rồi lại thấy nét hoảng loạn như vừa bị bắt quả tang của Lâm Hiểu Huyên, chút hy vọng mong manh trong lòng tôi hoàn toàn vụn nát.
 
“Nhớ anh quá nên em tới thôi.”
 
Tôi mỉm cười, nụ cười dịu dàng chẳng khác nào thường ngày.
 
Cố Minh Viễn bước lại gần, vòng tay ôm lấy eo tôi hết sức tự nhiên, còn hôn nhẹ lên trán tôi.
“Anh biết ngay mà, vợ anh thương anh nhất.”
 
Giọng anh ta âu yếm, xen lẫn sự khoe khoang, rõ ràng là cố tình nói cho Lâm Hiểu Huyên nghe.
Mặt cô ta thoáng chốc trắng bệch, cúi đầu khẽ nói:
 
“Giám đốc Cố, chị Nhược Hi, em… em ra ngoài làm việc trước.”
 
Cô ta vừa xoay người, tôi lập tức cất tiếng.
 
“Khoan đã.”
 
Bước chân Lâm Hiểu Huyên khựng lại, cả người cứng đờ.
 
Tôi lấy điện thoại từ trong túi xách, mở bức ảnh dấu tay và đưa thẳng đến trước mặt Cố Minh Viễn. Giọng tôi không quá to cũng chẳng quá nhỏ, vừa đủ để mấy người đang thò đầu hóng chuyện ngoài cửa nghe rõ mồn một.
 
“Chồng à, anh xem, nhà mình… có phải bị ma ám không?”
 
Tôi chỉ vào bức ảnh, bình thản nói tiếp:
 
“Tối qua em tắm xong, trên gương bỗng xuất hiện cái này. Giật cả mình, suýt thì ngất. Bàn tay này nhỏ quá, nhìn chẳng khác nào tay nữ quỷ.”
 
Nụ cười trên môi Cố Minh Viễn lập tức đông cứng.
 
Lưng Lâm Hiểu Huyên hơi run lên, bờ vai khẽ co giật như không che giấu nổi.
 
“Em đừng tự hù mình nữa.”
 
Cố Minh Viễn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kéo tôi ngồi xuống sofa, giọng trách yêu xen lẫn cưng chiều:
 
“Chỉ là hơi nước ngưng tụ thành hình thôi, làm gì có ma quỷ gì chứ.”
 
“Vậy sao?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên:
 
“Nhưng em còn tìm thấy cái này trong thùng rác.”
 
Tôi đặt tuýp kem dưỡng tay hương hoa anh đào loại mini lên bàn trà.
 
Cả văn phòng bỗng im phăng phắc.
 
Bàn tay đặt bên người của Lâm Hiểu Huyên vô thức siết chặt lại.
 
Trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa anh đào ngọt ngấy, khiến tôi chỉ thấy dạ dày cuộn trào ghê tởm.
 
“Có lẽ… là lần trước dì giúp việc làm rơi lại thôi.” Giọng Cố Minh Viễn khô khốc, anh ta cầm tuýp kem dưỡng lên ngó qua:
 
“Nhỏ xíu thế này, vậy mà em cũng nhìn ra, mắt tinh thật.”
 
Anh ta muốn lấp liếm cho qua chuyện.
 
Trước kia có lẽ tôi còn tin.
 
Nhưng giờ, nhìn gương mặt quá đỗi quen thuộc ấy, tôi chỉ thấy xa lạ tột cùng.
 
Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, bên nhau đến tận khi kết hôn. Tám năm chắt chiu, mới có thể đặt được một chân trong thành phố này.
 
Nhà mua bằng tiền vay ngân hàng, xe hơi là nhờ bố mẹ tôi giúp trả tiền đặt cọc.
 
Cuộc sống không dư dả, nhưng yên ổn và thực tế.
 
Tôi đã từng tin rằng tình yêu của chúng tôi có thể chống lại mọi sóng gió.
 
“Chồng à, ảnh buổi liên hoan tối qua đâu? Gửi cho em xem đi.”
 
Tôi thu dọn đồ trên bàn, chuyển chủ đề, nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh ta:
 
“Em cũng muốn biết mọi người chơi có vui không.”
 
Đó là một cái bẫy.
 
Cố Minh Viễn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy điện thoại:
 
“Được thôi, anh gửi cho em ngay đây.”
 
Anh ta nào hay biết, trong mắt tôi thoáng lóe lên tia lạnh lẽo.
 
Cố Minh Viễn, tốt nhất anh đừng để tôi tìm ra chứng cứ xác thực hơn.
 
Nếu không, tôi sẽ cho anh biết thế nào là đồ cặn bã thì chỉ đáng cuốn xéo về cái ổ bẩn thỉu của mình.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo