Chúng không muốn bị con người nuôi nhốt, nên hàng ngày tôi đều mang đồ hộp đến để cho chúng ăn.
Thẩm Điềm Điềm cũng đã từng đi cùng tôi mấy lần.
Trong cốt truyện gốc, Thẩm Điềm Điềm đã giết tất cả những con mèo và chó hoang này để hoàn toàn biến tôi thành một kẻ điên loạn, tinh thần không bình thường.
Cô ta đã lộ.t da và ló.c xương chúng, khiến chúng b.ê b.ết máu, rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Cô ta nói rằng chính tôi đã tàn nhẫn giế.t chế.t những con vật hoang này, lợi dụng sự tin tưởng của chúng dành cho tôi để ra tay.
Lúc đó, tôi đã bị đầu độc bằng thuốc độc thần kinh mãn tính suốt vài năm, thường xuyên xuất hiện ảo giác.
Bọn họ liền nhanh chóng tin là thật, thực sự cho rằng chính tôi đã ra tay.
Việc đó đã trở thành "giọt nước tràn ly" khiến tôi hoàn toàn sụp đổ.
Đến cuối cùng thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó, tôi chỉ hận không thể lôi cô ta ra mà xé xác thành trăm mảnh.
Thẩm Điềm Điềm vẫn còn ngồi bệt dưới đất, tiếp tục giả vờ đáng thương.
Càng nghĩ, tôi lại càng tức.
Không do dự, tôi lập tức xông tới đá cho cô ta mấy cái thật mạnh, đau đến mức cô ta hét ầm cả lên.
*beta: đã quá pepsi oi*
“Tôi cảnh cáo cậu, Thẩm Điềm Điềm! Đừng có giở mấy trò hèn hạ bẩn thỉu đó ra nữa. Có gan thì nhắm thẳng vào tôi đây này!”
Ngay lúc đó, phía sau vang lên một tiếng quát lạnh lùng:
“Đủ rồi đấy, Lê Huyên Huyên!”
6.
Tôi quay đầu lại nhìn về phía đó.
Ồ, tên không não này lại đến nữa rồi này.
Cố Quân Hàn bước tới, đỡ Thẩm Điềm Điềm dậy khỏi mặt đất, còn dịu dàng ân cần phủi sạch vết giày tôi đá trên váy cô ta.
Thẩm Điềm Điềm đỏ mặt, tỏ vẻ e thẹn.
Tôi lạnh giọng nói:
“Giữa ban ngày ban mặt mà hai người diễn cảnh nóng hả? Thật đúng là mất hết liêm sỉ!”
Thẩm Điềm Điềm vừa như muốn khóc, vừa làm bộ đáng thương nói.
“Huyên Huyên, cậu nhất định phải nói chuyện khó nghe vậy sao? Anh Quân Hàn chỉ đang phủi bụi giúp tôi thôi mà.”
Cố Quân Hàn nhíu chặt mày, mặt lại như kiểu vừa nuốt phải phân, tôi nhìn mà chỉ muốn nôn.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, giọng đầy u ám:
“Cô làm loạn đủ chưa? Cô có biết cái kiểu cố tình bắt nạt Điềm Điềm, muốn chiếm hữu tôi cho riêng cô, thực sự khiến người ta buồn nôn không?”
Thẩm Điềm Điềm đứng sau lưng anh ta, vẻ mặt đầy đắc ý, ánh mắt khiêu khích nhìn tôi.
Tôi từng nói rồi, tôi là kiểu người nóng nảy, bị người khác chọc tức thì tuyệt đối không nhịn.
“Tôi biết cái ông nội nhà anh!”
Tôi xắn tay áo lên, tát thẳng vào mặt anh ta, hết bên trái lại đến bên phải, tiếng tát vang lên như pháo ngày Tết, đánh đến mức anh ta phải kêu cha gọi mẹ.
“Cố Quân Hàn, đầu óc anh chỉ chứa toàn shjt à? Ai cho anh cái ảo tưởng là tôi muốn độc chiếm anh? Cái loại như anh á? Cá ươn tôm thối, có cho tôi cũng thấy bẩn tay đây này!”
“Ngồi vị trí người thừa kế nhà họ Cố chưa được mấy hôm mà đã không biết trời cao đất dày rồi? Anh nghĩ anh là cái thá gì? Không có tôi, anh chả là cái đếch gì cả! Hủy hôn đi, tôi chịu đựng đủ cái đồ ngu xuẩn nhà anh rồi!”
Nghe đến hai chữ "hủy hôn", sắc mặt Cố Quân Hàn lập tức thay đổi.
Ha, biết hoảng rồi đấy à.
Anh ta lao tới định túm tôi, nhưng bị vệ sĩ của tôi đẩy ra ngay.
Tôi chẳng buồn phí lời với anh ta nữa, cầm mấy lon hộp đồ hộp đi dỗ mấy bé mèo con chó con bên kia.
Anh ta liền gào lên đến khàn cả giọng:
“Không thể nào có chuyện cô chịu hủy hôn với tôi! Nhất định là cô đang lừa tôi, muốn dùng cách này để uy hiếp tôi đúng không?”
Đồ ngu!
“Tôi chính là Cố Quân Hàn đấy! Là người cô yêu nhất! Mất tôi, cô sẽ phải đau khổ suốt cả đời này!”
Thật là tụt mood mà!
Thấy tôi thật sự đã quyết tâm, đến cả liếc mắt cũng lười, căn bản chẳng buồn để tâm đến anh ta, cuối cùng anh ta cũng tỉnh ngộ, lập tức quỳ sụp xuống, vội vàng giải thích:
*Khúc này n8 thay đổi thái độ nên xưng hô cũng thay đổi nhé
“Anh và Thẩm Điềm Điềm thật sự không có gì cả, làm sao anh có thể để mắt đến loại phụ nữ hèn hạ như cô ta chứ?”
“Huyên Huyên, anh xin em, hãy tin anh, đừng hủy hôn mà, cho anh thêm một cơ hội nữa…Người anh yêu vẫn luôn là em mà!”