Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 10
10
Sáng hôm sau, tôi mang đoạn video Trương Vũ tát tôi và sao kê ngân hàng lúc mua nhà thẳng đến tòa rồi nộp đơn khởi kiện ly hôn. Còn vụ nhà cũ, tôi bảo bạn không cần liên hệ nữa.
Lần gặp lại nhà Trương Vũ là ở trong phòng xét xử.
Vì nhà cũ bán không được, Trương Vũ tự nhiên mất hết “vốn liếng” để tranh nhà, râu ria xồm xoàm, cả người suy sụp. Bà mẹ tính công chúa cũng chẳng còn vẻ hào nhoáng, mới một tuần đã hao tổn nhan sắc đi nhiều.
Trương Vũ tố tôi bạo lực tinh thần, bất hiếu với bố mẹ anh ta, khinh thường xuất thân của anh ta, còn đòi sính lễ “trên trời”.
Hứ, sính lễ 66.000 tệ, với gã keo kiệt này cũng thành “trên trời”.
Anh ta trình bày mà nước mắt nước mũi cứ tèm lem, chắc tính diễn vai đáng thương để kiếm chút đồng tình.
Nhìn gã đàn ông bôi tro trát trấu kia gào khóc vì muốn tranh thêm chút tài sản, tôi chợt tự hỏi, là đàn ông quá biết diễn, hay mắt tôi có vấn đề.
“Thưa tòa, Trương Vũ có hành vi bạo lực gia đình với tôi. Chúng tôi cãi vã nhiều lần, tình cảm đã rạn nứt từ lâu. Yêu cầu duy nhất của tôi là quyền sở hữu căn nhà. Tôi đồng ý để tòa căn cứ giá thị trường bồi thường hợp lý phần của anh ta.”
Kết quả đúng như dự liệu, căn nhà đã thuộc về tôi.
Do Trương Vũ là bên có lỗi nên tôi chỉ cần hoàn lại cho anh ta phần một phần năm tiền đặt cọc do anh ta bỏ ra là xem như hai bên dứt điểm.
Vừa ra khỏi tòa, Trương Vũ lao tới: “Đồ đàn bà độc ác. Có phải cô đi cửa sau không? Tôi kiện cô. Mau trả lại sính lễ và căn nhà cho tôi. Còn nhẫn kim cương, kem dưỡng, với cả trang sức của cô nữa. Tốt nhất hãy ngoan ngoãn giao ra đi.”
Tôi không phí lời, rút cuốn Bộ luật Dân sự đập thẳng vào mặt anh ta: “Cưới mà không đọc Luật Hôn nhân Gia đình thì ra đi trắng tay là đáng đời lắm.”
Còn chiếc nhẫn, tôi hất ngược vào mặt bà mẹ công chúa của anh ta: “Kim cương vụn chẳng đáng bao nhiêu, tôi thấy hợp với bà nhất đó. Không phải bà thích sao? Tặng bà luôn đấy.”
Nói xong, tôi dìu bố mẹ lên xe, mau chóng rời đi.
Tôi bán căn nhà làm tôi bực bội bấy lâu, sau đó trả lại tiền cho bố mẹ rồi đổi lấy một căn hai phòng nhỏ gần nhà bố mẹ. Số tiền còn lại thì tôi dùng mua tặng mẹ, dì hai và dì cả mỗi người một chiếc vòng vàng to.
Còn tương lai nhà Trương Vũ, khỏi nói cũng biết. Người mẹ thì hư vinh, người bố thì nhu nhược, đứa con thì ích kỷ. Chỉ tiếc là họ đã từng sống trong căn nhà to bự nơi thành phố hoa lệ, giờ phải cam chịu chui rúc ở căn cũ tồi tàn ngoài ngoại ô. Chắc sẽ khó khăn lắm.
Nhưng tất cả chẳng còn liên quan đến tôi nữa rồi.
Cách đối xử tốt nhất với kẻ tồi chỉ có một: đá họ ra thật xa.
-Hết-