Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 1
Mẹ chồng tôi từ nhỏ đã được nuông chiều như công chúa, mấy chục năm nay chưa từng động tay vào việc gì.
Trước khi kết hôn, chồng tôi nói với tôi: “Anh cũng sẽ để em giống như mẹ anh, cả đời chỉ việc làm công chúa.”
Chúng tôi kết hôn chưa bao lâu, mẹ chồng đã vội chỉ vào nhẫn cưới của tôi và nói muốn có nó. Chồng tôi chẳng nói một câu, còn lén đem cả hộp trang sức mẹ tôi cho làm của hồi môn dâng hết cho bà.
Tôi bật cười lạnh rồi dứt khoát đuổi cả nhà họ ra ngoài ngủ vỉa hè.
1
“Vân Vân, cái nhẫn này của con đẹp thật đấy, cho mẹ đeo hai ngày nhé.” Mẹ chồng nắm lấy tay tôi, mặt đầy vẻ phấn khích, mạnh mẽ rút nhẫn cưới khỏi tay tôi rồi đeo lên tay bà.
Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi như nổ tung.
Tôi lập tức giật lại nhẫn, nắm chặt trong tay: “Mẹ, đây là nhẫn cưới của con mà!”
“Ai da, con làm gì vậy, con làm đau tay mẹ rồi.” Bà chụp lấy vai tôi, chu môi, làm bộ như bị tôi dọa sợ, “Nhẫn đẹp như vậy, để mẹ đeo hai ngày thì có sao đâu? Da mẹ trắng, ngón tay cũng thon. Đeo lên chắc chắn sẽ đẹp hơn con mà.”
Tôi nghẹn lời, tức đến nín thở.
Trước khi cưới, tôi đã biết mẹ chồng được bố chồng nuông chiều như công chúa rồi. Bà chưa từng đi làm, chưa từng động tay vào việc nhà, tháng nào cũng đi làm đẹp, đồ trang sức thì đầy cả một rương. Nhưng tôi không ngờ bà lại mặt dày đến mức giành lấy nhẫn cưới của tôi ngay trước mặt mình.
Tôi đá nhẹ chân Trương Vũ dưới gầm bàn, ra hiệu anh mau lên tiếng.
Lúc này anh mới ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Mẹ, thôi đi.”
Tôi cực kỳ bất mãn với thái độ của Trương Vũ, nhưng nghĩ đó là mẹ ruột anh nên tôi chỉ đành nhẫn nhịn. Dẫu vậy, trong lòng vẫn bực bội vô cùng.
Đến bữa tối, tôi vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, không muốn nói chuyện.
“Con xem, tay mẹ bị con bé bóp đến mức đỏ cả lên rồi này.” Mẹ chồng cố ý dùng giọng nũng nịu, vang lên chói tai bên tai tôi.
Cơn tức ban chiều chưa tan, tôi đập mạnh đôi đũa xuống bàn, giận dữ nói: “Mẹ, ý mẹ là lỗi ở con sao?”
Bà nghe xong liền giật mình, mắt đỏ hoe, chui ngay vào lòng bố chồng, khóc lóc tội nghiệp.
Chậc, 50 tuổi đầu rồi mà còn giả vờ mong manh dễ vỡ như thuỷ tinh.
Bố chồng vội vàng an ủi mấy câu, rồi quay sang nói với tôi: “Xin lỗi con nhé, Vân Vân. Mẹ con bị bố chiều hư nên nói năng có hơi thẳng thắn, nhưng bà không có ác ý đâu.”
Tôi nghe xong mà bật cười nhạt nhẽo.
Hoá ra trong mắt mọi người là tôi bụng dạ hẹp hòi, hay chấp nhặt sao?