Cục cưng nhà tài phiệt tham gia gameshow, nhà nhà tranh nhau đòi ôm - Chương1: Chẳng qua là bị đá một cái thôi mà, có gì đáng tủi thân?

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"Con nhỏ này, mày dám cả chạy trốn hả?" 

"Hôm nay tao sẽ dạy cho mày bài học nhớ đời, đồ con hoang!"

Vương Thụy túm lấy Âm Âm như túm gà con, ném mạnh vào góc tường.

Đứa bé mới bốn tuổi rưỡi làm sao chịu nổi cú ném của một gã đàn ông trưởng thành? Cô bé ngã vật xuống đất, không còn sức lết người dậy.

Mắt Âm Âm đỏ hoe, cô bé khóc thét lên, tiếng khóc xé lòng.

Nhưng Vương Thụy vẫn đứng đó, mặt hầm hầm như muốn giết người, gằn giọng: "Mày dám chạy nữa không? Còn dám không?"

Âm Âm chống tay xuống đất, cố gượng dậy, ngước mắt nhìn kẻ độc ác trước mặt. Toàn thân run rẩy, nhưng cô bé vẫn kiên quyết nói bằng giọng non nớt:

"Con sẽ mách bà viện trưởng! Con không muốn hai người làm bố mẹ con nữa!"

Câu nói như châm ngòi, Vương Thụy giận điên người, đá thẳng một cước.

Thân hình bé nhỏ vừa mới gượng dậy lại bị đá bay vào tường, đầu đập mạnh để lại vệt máu loang lổ trên tường trắng. 

Vương Thụy vẫn chưa hả giận, định tiếp tục đá thêm.
  
Đúng lúc này, Lý Nguyệt Đình bế con trai từ phòng bước ra. Thấy cảnh tượng, cô ta nhăn mặt: 
 
"Ông xã, tường mới sơn đấy!”
  
Con bé này có trầy xước cũng chẳng sao, mạng rẻ rách thôi, nhưng bức tường mới tốn năm ngàn tân trang, dính máu thì phí quá! 

Vương Thụy thấy vợ con, tạm dừng tay, nét mặt hắn dịu lại.  

"Con bé này định chạy về trại mồ côi! May là nó hỏi đường anh bắt gặp, không thì không biết gây ra chuyện gì!" 

Lý Nguyệt Đình nghe xong, mặt biến sắc, nhìn Âm Âm với ánh mắt ghét bỏ.  

Hai năm trước, cô ta bị chẩn đoán tắc vòi trứng, không thể sinh con, nên cùng chồng nhận nuôi Âm Âm lúc con bé mới hai tuổi.  

Ai ngờ chưa đầy ba tháng sau, cô ta có thai. 
 
Trẻ con là "cỗ máy nuốt tiền", nhà bình thường nuôi một đứa đã khó, huống chi hai.
  
Sau khi con trai chào đời, hai vợ chồng cô ta định đem Âm Âm cho người khác nuôi. 

Nhưng ai nghe đứa bé đã ba tuổi, biết nhớ chuyện, sợ không thân được, đều từ chối.  

Thế là kéo dài thêm hơn một năm, giờ Âm Âm đã bốn tuổi, càng bị ghét bỏ.  

Từ khi sinh con, Lý Nguyệt Đình không đi làm, chỉ trông chờ vào lương chồng.  

Tiền nuôi con ruột còn chật vật, huống chi thêm đứa bé không cùng huyết thống ở trong nhà ăn bám. 
 
Có tiền mua đồ ăn cho nó, chi bằng mua thêm sữa ngoại nhập cho con trai!  

Càng nghĩ, hai vợ chồng càng hối hận: "Giá ngày đó đừng vội nhận nuôi nó, đợi thêm vài tháng thì đâu đến nỗi này!"

Dù Âm Âm chỉ ăn đồ thừa, không tốn kém, nhưng họ vẫn đổ lỗi mọi khó khăn lên đầu cô bé.  

"Chắc tại nó xui xẻo, đem xui rủi đến cho cả nhà này!"  

Từ đó, mỗi lần thấy Âm Âm, họ đều cáu kỉnh, chẳng bao giờ nhìn mặt con bé một cách tử tế.  

May là đứa bé ngoan ngoãn, chịu đựng, thậm chí còn cố gắng nịnh bợ bằng cách rửa bát, lau nhà.  

Nhưng dạo này không hiểu sao, nó lại đòi về trại mồ côi.
  
Nếu trả được thì tốt quá!  

Tiếc là họ đã ký hợp đồng nhận nuôi, nếu bỏ rơi sẽ vi phạm pháp luật.  

Hơn nữa, nếu Âm Âm về mách viện trưởng, họ sẽ gặp rắc rối.  

Vì vậy, mỗi lần Âm Âm đòi về, họ đều dỗ dành qua loa.
  
Ai ngờ đứa bé bốn tuổi rưỡi lại dám bỏ trốn! 
 
Lý Nguyệt Đình liếc nhìn Âm Âm đang khóc thút thít, khinh bỉ:  

"Chả trách mẹ ruột cũng bỏ, đồ vô phúc! Người khác mong được nhận nuôi, nó lại đòi về!" 
 
Vương Thụy phụ họa: "Sống sung sướng quá sinh hư!"  

Lý Nguyệt Đình vội đưa con trai cho chồng, nịnh nọt: 
 
"Anh đừng giận nữa, mất công vì đồ vô dụng. Nhìn con trai mình ngoan chưa này, giống anh như đúc, sau này chắc chắn sẽ có phúc lắm!"  

Đứa bé mặt nhọn như khỉ, da ngăm, chẳng giống Vương Thụy mập mạp tí nào. Nhưng hắn vẫn vui vẻ bế con. 
 
Ai ngờ đứa bé vừa vào tay bố liền khóc ré lên.  

Vương Thụy bực bội, nhìn sang Âm Âm đang co ro khóc, càng tức giận.  

"Chỉ đá một cái mà làm như oan ức lắm!"  

Hắn định đánh thêm để Âm Âm nhớ đời.
  
Nhưng đúng lúc tay giơ lên, một tiếng "ầm" vang lên!  

Cánh cửa bị đạp tung, mấy gã vệ sĩ áo đen xông vào khống chế Vương Thụy.  

Trước khi hắn kịp phản ứng, một chiếc giày cao gót đã đá trúng chỗ hiểm!  

Mũi giày nhọn hoắt như dao, Vương Thụy gào thét đau đớn, co người lăn lộn.  

Lý Nguyệt Đình hoảng hốt, định lấy điện thoại báo cảnh sát, nhưng bị tịch thu ngay.

Cô ta nhìn người phụ nữ quý phái đứng giữa đám vệ sĩ, nghi ngờ:  

"Mấy người là ai? sao lại dám đánh người?

“Dám đột nhập nhà người khác, đây là phạm pháp có biết không hả?" 

Cô ta vừa nhìn mấy người này vừa suy nghĩ: “Không lẽ Vương Thụy ở bên ngoài lừa gạt người ta, bây giờ họ tìm tới nhà trả thù?”

Mặc kệ người phụ nữa kia có kêu gào như thế nào, Cố Khả Vi không thèm để ý, chỉ chăm chú nhìn Âm Âm đầy máu nằm trên mặt đất.

Nhìn con bé như thế, trái tim cô ấy đau như cắt.  

Dù đã gấp rút tới ngay khi biết được cốt truyện, nhưng vẫn không kịp.

Từ lúc đập vào trên tường Âm Âm mê man, nhưng đau đớn trên người làm cô bé vẫn duy trì được một chút tỉnh táo.

Khi cô bé cảm thầy mình sắp không chịu nổi nữa thì thấy một dì rất xinh đẹp bước đến.

Khi ở gần hơn, Âm Âm còn ngửi được mùi hương trên người dì ấy rất thơm.

Ngửi mùi hương này làm cho Âm Âm dường như quên mất đau đớn trên người.

Không biết bao giờ cô bé đã tự giác rúc vào người dì ấy. 

Cô bé yếu ớt hỏi: "Dì xinh đẹp… là ai?"

Giọng nói của cô bé nhỏ xíu, nhưng Cố Khả Vi vẫn nghe rất rõ ràng, cô ấy nghẹn ngào: 

"Là mẹ! Cục cưng, mẹ đây rồi!"  

"Mẹ đưa con về nhà!"
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo