Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Âm Âm bị thương không nhẹ, Cố Khả Vi bế chặt con gái nhỏ, gấp gáp muốn rời khỏi nơi đó ngay. Nhưng vừa bước ra cửa, cô đã bị một người vệ sĩ gọi lại.
“Tiểu thư, còn hai người kia thì sao ạ?”
Cố Khả Vi quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng. Trong lòng cô, chỉ hận không thể xé xác hai người đã làm tổn thương Âm Âm. Cô thề sẽ khiến họ phải trả giá gấp mười, gấp trăm lần những gì họ đã gây ra.
Nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất là đưa Âm Âm đến bác sĩ càng nhanh càng tốt.
Không nói thêm lời nào, Khả Vi chỉ ra hiệu bằng ánh mắt. Những vệ sĩ hiểu ý ngay.
Làm hại con gái ruột của đại tiểu thư nhà họ Cố? Bọn họ đúng là chán sống rồi!!!
Tất nhiên, bây giờ là thời đại pháp luật nghiêm minh, họ không thể làm gì quá đáng. Nhưng khiến hai kẻ đó phải chịu đựng những gì đã làm với tiểu thư nhỏ trả lại từng chút một thì vẫn là có thể đấy!!!
Cố Khả Vi ôm Âm Âm đi chưa được mấy bước, đã nghe tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong nhà. Âm thanh đó như tiếng lợn bị chọc tiết, tiếp theo là tiếng cầu xin tha thứ vang lên không dứt.
Cô nghe mà trong lòng chẳng thấy chút xíu nào thương hại. So với những gì Âm Âm đã chịu, vậy còn nhẹ lắm.
Cô cúi nhìn đứa trẻ trong tay, ánh mắt từ từ đong đầy dịu dàng. Sau này, cô sẽ từ từ đòi lại tất cả.
“Bác sĩ Trịnh, con gái tôi rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao vẫn chưa tỉnh lại?”
Cố Khả Vi nhìn đứa trẻ nhỏ nằm trên giường bệnh, đã mê man một ngày một đêm, lòng lo như lửa đốt.
Bác sĩ Trịnh vừa cất hộp thuốc, vừa trả lời:
“Cô Khả Vi, đừng lo quá. Cô bé tuy bị thương nhiều, nhưng đều là vết thương ngoài da. Việc bé ngủ nhiều là do thuốc gây buồn ngủ, ngoài ra còn vì cơ thể đang tự bảo vệ, cần nghỉ ngơi để hồi phục nhanh hơn.”
Nghe vậy, Cố Khả Vi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, chẳng khác gì búp bê Tây phương. Cô khẽ đưa tay vuốt ve má con bé.
Hệ thống cuối cùng cũng đáng tin một lần, thật sự đã mang về cho cô một bảo bối mềm mại, dễ thương đến thế.
Đúng lúc ấy, hàng mi cong cong của cô bé khẽ động đậy, rồi một đôi mắt đen tròn như hạt nho chậm rãi mở ra.
Khả Vi mừng rỡ, dịu dàng hỏi:
“Cục cưng, con tỉnh rồi sao?”
Âm Âm vừa mở mắt đã thấy mình đang ở một nơi lạ hoắc. Trong phòng còn có nhiều người xa lạ, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào cô bé.
Âm Âm hoang mang, theo bản năng rút người vào trong chăn. Cô bé vùi sâu, trong đầu chạy nhanh suy nghĩ.
Họ là ai? Đây là đâu? Chẳng lẽ... cô bé lại bị đưa về trại trẻ mồ côi?
Nhưng nơi này đâu có bạn nhỏ nào, cũng không giống chỗ đó tí nào.
Chắc là ba mẹ nuôi lại bỏ cô bé đi rồi, đưa cô bé cho người khác.
Nghĩ đến chuyện bị vứt bỏ lần nữa, mắt Âm Âm đỏ hoe, nước mắt sắp trào ra.
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen quen vang lên, cùng với một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về qua lớp chăn:
“Âm Âm à, đừng sợ, mẹ đây mà.”
Mẹ sao???
Giọng nói và câu nói ấy khiến Âm Âm sững người. Cô bé nhớ lại lúc bị ba nuôi đánh, đã có một người phụ nữ xinh đẹp như tiên giáng trần xuất hiện, đá ông ta một cú thật mạnh, rồi dịu dàng nói:
“Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ đến đón con về nhà.”
Chẳng lẽ... cô bé thật sự đã được mẹ ruột đón về?
Âm Âm rụt rè ló đôi mắt nhỏ ra khỏi chăn, nhìn về phía người phụ nữ ngồi bên giường.
Đúng là người đó! Là người dì xinh đẹp cô thấy trước khi ngất đi!
Giọng Âm Âm run rẩy:
“Dì... dì thật sự là mẹ cháu sao? Nhưng... dì trông…”
“Trông sao cơ? Không giống mẹ à?” Cố Khả Vi mỉm cười hỏi.
Âm Âm gật đầu, rồi lại lắc đầu thật mạnh.
“Không giống! Dì còn đẹp hơn cả tiên trong phim. Hoàn toàn không giống người từng sinh con…”
Trong ký ức của Âm Âm, mẹ nuôi sau khi sinh em trai thì người tròn như quả bóng. Ba nuôi thì suốt ngày bảo mẹ giảm cân. Mẹ nuôi thường mắng lại: “Làm mẹ ai chẳng vậy!”
Các dì trong khu dân cư cũng nói làm mẹ là phải hi sinh, sẽ xấu đi, già đi, dù dùng mỹ phẩm đắt tiền cũng không cứu vãn được.
Nhưng người mẹ trước mặt Âm Âm không chỉ không già, không xấu, mà còn thơm thơm, xinh đẹp vô cùng!
Nghe Âm Âm nói, Khả Vi không nhịn được bật cười. Trong lòng cô như được rót mật ong, ngọt đến tận tim.
“Âm Âm là cô bé xinh đẹp, tất nhiên mẹ của Âm Âm cũng phải thật xinh đẹp rồi!” Cô dịu dàng nói, rồi cầm một tờ giấy trên tay đưa cho Âm Âm xem.
“Đây là kết quả xét nghiệm ADN do bác sĩ làm cho mẹ với con. Con xem, ở đây ghi rõ – con là con ruột của mẹ, do mẹ sinh ra. Dù con có không thích mẹ, thì mẹ vẫn mãi là mẹ của con, không ai thay thế được đâu.”
Nói rồi, cô khẽ nhéo má Âm Âm một cái.
Cô bé bị sờ má, liền lại rụt vào trong chăn. Nhưng lần này không phải vì sợ, mà vì ngại ngùng.
Cô bé có mẹ thật rồi.
Là mẹ ruột, có máu mủ ruột thịt.
Trước kia, mỗi lần mẹ nuôi nói "cho con ăn là may rồi", Âm Âm chỉ biết im lặng. Giờ thì khác rồi. Mẹ ruột của cô bé chắc sẽ đối xử tốt với cô như cách mẹ nuôi từng chiều em trai... đúng không?
Nghĩ đến đây, đôi mắt nhỏ của Âm Âm sáng rực lên, đầy mong đợi.
Cô bé thò đầu ra khỏi chăn, ngập ngừng hỏi nhỏ:
“Mẹ ơi… con gọi mẹ là mẹ… có được không ạ?”
“Ngốc quá! Đương nhiên là được rồi!” Cố Khả Vi bật cười.
“Mẹ!” – Âm Âm ngượng ngùng gọi khẽ.
Rồi gọi thêm vài tiếng nữa, mỗi lần gọi lại càng vui hơn, giọng càng rõ ràng hơn. Khuôn mặt nhỏ xíu tràn đầy hạnh phúc.
Bất chấp vết thương, cô bé nhào vào lòng mẹ, ôm chặt lấy. Mùi thơm nhàn nhạt từ mẹ làm cô bé say mê.
“Thật tuyệt quá! Cuối cùng Âm Âm cũng có mẹ rồi!”
Nghe thấy những lời đó, sống mũi Cố Khả Vi cay cay. Cô ôm chặt con gái hơn, như sợ mất đi.
Nhưng đúng lúc ấy, hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Một người phụ nữ đi vào, gương mặt đầy lạnh lùng.
Cố Khả Vi ngẩng đầu, nụ cười lập tức biến mất.
Là Cố Khả Hân, người con gái được nhận nuôi vào nhà họ Cố.
Kẻ từng khiến mẹ con “nguyên chủ” phải rơi vào kết cục thê thảm...