CỐ NGỘ TỊCH VŨ - 13

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"Lúc tôi gần ch thì cưới đấy, anh không tin có thể tự mình đi hỏi anh ta. Dù tôi không muốn lấy, nhưng loại người như anh ta, muốn thứ gì thì dù có dùng đủ mọi thủ đoạn cũng phải đoạt được, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác."
 
Nhìn thấy vẻ mặt kích động không thể che giấu nổi của Lâm Tông, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khoái trá khi có thể trả thù.
 
"Lâm tiên sinh, làm ơn quản cho tốt cô em gái quý hóa của mình đi. Bảo cô ta nên biết điều một chút, bằng không đến lúc tôi đưa giấy đăng ký kết hôn ra, cô ta chẳng phải sẽ thành tiểu tam mà ai ai cũng muốn đánh à?"
 
Lâm Tông hơi mấp máy môi, định nói gì đó thì quản gia nhà họ Cố bất ngờ đi tới ban công, cúi đầu với tôi:
 
"Phu nhân, tiên sinh đang đợi cô ở phòng, mời cô qua đó một chuyến."
 
Sắc mặt Lâm Tông lập tức thay đổi.
 
13
 
Dù đang ở tầng ba, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc và tiếng cười vui từ dưới lầu vọng lên.
 
Tôi băng qua hành lang dài và tĩnh lặng, đứng trước cánh cửa phòng.
 
Vừa đưa tay định gõ cửa, còn chưa chạm vào thì đã nghe thấy bên trong vang lên một tiếng "Vào đi" quen thuộc.
 
Tay tôi khựng giữa không trung, nhìn những đường vân gỗ dày đặc trên cửa, hít sâu một hơi rồi mới thở ra, đẩy cửa bước vào.
 
Cố Dịch đang dựa lưng vào ghế da phía sau bàn làm việc, áo vest đắt tiền treo trên lưng ghế, trên người chỉ mặc áo ghi-lê xám đậm và sơ mi trắng.
 
Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, trông như một kẻ bại hoại tao nhã điển hình, tay đang chơi đùa với một chiếc hộp nhung đỏ, thấy tôi vào liền đứng dậy đóng cửa lại.
 
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, toàn bộ âm thanh từ tầng dưới lập tức bị ngăn cách, trong phòng chỉ còn lại tiếng đồng hồ treo tường tích tắc.
 
Căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối.
 
Cố Dịch đóng cửa xong thì đi đến ghế sofa trong phòng rượu, ném hộp nhung đỏ lên bàn, ngoắc tay với tôi: "Qua đây."
 
Tôi nuốt một ngụm nước bọt vào cổ họng khô khốc, lết tới như một con ốc sên.
 
Cố Dịch tựa lưng vào sofa, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nhìn tôi chằm chằm hồi lâu mới đắc ý nói:
 
"Gầy đi rồi, dạo này sống không tốt à?"
 
"Không, em sống rất tốt." Tôi khẽ đáp.
 
Không chỉ gặp lại Cố Ngộ, mà cậu ấy còn đối xử với tôi rất tốt.
 
Nghe vậy, sắc mặt Cố Dịch lập tức tối sầm lại, trong mắt bắt đầu tích tụ bão tố, dấu hiệu anh ta sắp nổi giận.
 
Nhưng khiến tôi kinh ngạc là lần này anh ta lại nhẫn nhịn được, còn nở nụ cười:
 
"Em đang giận tôi à? Giận tôi hai năm qua không cho em tài nguyên tốt? Hay giận tôi thân thiết với Lâm Diệu Dung?"
 
"Không có." Anh ta tưởng tôi đang ghen, nhưng thực ra tôi không hề.
 
"Mạnh miệng, chẳng ai bướng bỉnh hơn em." Cố Dịch kéo tôi ngồi lên đùi mình, "Đừng giận nữa, tôi với Lâm Diệu Dung chẳng có gì cả, nâng cô ta lên cũng chỉ để chọc tức em thôi. Còn tài nguyên, nếu em cần, tôi vẫn có thể cho em."
 
Chỉ để chọc tức tôi?
 
Anh ta rốt cuộc coi tôi và Lâm Diệu Dung là cái gì?
 
Nhớ lại vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý của Lâm Diệu Dung, tôi chỉ cảm thấy thương hại cô ta.
 
"Anh cho rằng tôi đang giận dỗi với anh, nhưng thật ra những gì tôi nói đều là lời thật lòng. Đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất mấy năm nay của tôi." Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta.
 
Cố Dịch nhìn tôi vài giây, cuối cùng là người dời mắt đi trước:
 
"Đừng giận nữa, tôi đi công tác có mang quà về cho em."
 
Vừa nói, anh ta vừa mở hộp nhung đỏ ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng bồ câu.
 
Tôi nhìn viên kim cương ấy, thấy quen quen.
 
"Đây là chiếc nhẫn lần trước em bảo đẹp đấy, tôi thấy nó khi đi công tác nên mua về cho em." Cố Dịch như đang dâng bảo vật mà nói.
 
Tôi nhớ ra rồi, lần trước anh ta bỗng nhiên nổi hứng bắt tôi đi xem phim, nữ chính trong phim có đeo chiếc nhẫn to thế này.
 
Xem xong, anh ta hỏi tôi thấy phim thế nào?
 
Khi đó tôi ngồi cạnh anh ta, chỉ cảm thấy ngột ngạt khó chịu, căn bản không nhớ nổi phim nói gì.
 
Thấy tôi không đáp, anh ta nhất quyết hỏi mãi, tôi liền buột miệng: "Nhẫn của nữ chính to và đẹp thật đấy!"
 
Giờ nhìn thấy chiếc nhẫn này, lòng tôi hoàn toàn bình thản.
 
Tôi vốn dĩ đâu có thực sự muốn nó.
 
"Tôi gặp Lâm Tông ở dưới lầu." Tôi đổi chủ đề.
 
"Ồ? Nói gì thế?"
 
"Trước mặt Cố Ngộ và Lâm Diệu Dung thì anh ta không nói gì, nhưng sau đó lén tìm tôi nói vài câu."
 
"Nói gì?"
 
"Hỏi tôi đã khỏe chưa, bây giờ theo ai, rồi còn nói..."
 
"Nói gì?"
 
"Còn nói nếu anh không cần tôi nữa, tôi có thể theo anh ta."
 
"Cái gì?!"
 
Cố Dịch vỗ mạnh xuống bàn, hơi thở dồn dập, rõ ràng là tức giận rồi.
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo