Nhìn lâu, mắt tôi dần cay xè, tự cười giễu mình, rồi bước ra ban công hít thở.
Vừa ra ban công chưa được bao lâu, tôi đã nghe tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của Lâm Diệu Dung.
Không muốn chạm mặt cô ta, tôi vội vàng trốn vào sau rèm.
Nghe thấy Lâm Diệu Dung nói:
"Tiểu Dung, anh Dịch chắc sắp cầu hôn chị rồi!"
Giọng một cô gái khác vang lên, chắc là cô Tiểu Dung kia:
"Chị biết chắc à? Anh ấy nói với chị như vậy sao?"
Lâm Diệu Dung giọng vui mừng:
"Không, là chị thấy trên bàn anh ấy có một chiếc nhẫn kim cương lớn. Chắc chắn là để cầu hôn chị!"
Tiểu Dungng trách yêu:
"Chuyện này không phải nên giữ bí mật để tạo bất ngờ sao? Sao để chị biết trước thế?"
"Không đâu. Lúc anh ấy đi vệ sinh, chị lén thấy." Lâm Diệu Dung nói, đầy hưng phấn.
Tiểu Dungng vui vẻ chúc mừng:
"Tốt quá rồi! Cuối cùng hai người cũng có thể nên duyên. Chị nhất định phải trân trọng đấy, đừng dại dột như lần trước hủy hôn nữa!"
Lâm Diệu Dung im lặng.
Tiểu Dung thắc mắc:
"Chị sao vậy?"
Một lát sau, Lâm Diệu Dung mới lên tiếng, giọng thấp hẳn xuống:
"Tiểu Dung, thật ra lần trước người hủy hôn không phải là chị..."
"Ơ? Nhưng bên ngoài ai cũng nói là chị bỏ anh ấy mà?"
"Thật ra là anh ấy không muốn cưới nữa. Chị tức giận lắm, anh ấy bù đắp cho chị rất nhiều, rồi vì giữ mặt mũi cho chị nên mới nói dối là chị từ hôn."
"Vậy... tại sao anh ấy không muốn cưới chị nữa?"
"Chị không biết. Nhưng chị cảm giác... anh ấy thích người khác rồi."
Lâm Diệu Dung buồn bã nói tiếp. "Sau đó không lâu, bên cạnh anh ấy xuất hiện một người, là Tịch Vũ."
"Tiểu Dung, chị thấy bất an lắm..."
Tiểu Dung vội trấn an:
"Đừng lo! Bây giờ người anh ấy yêu chắc chắn chỉ có chị thôi!"
Một lúc sau, tiếng bước chân xa dần.
Chắc họ đã rời đi.
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi rèm, định rời đi.
Nhưng vừa bước ra, một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai:
"Tịch tiểu thư?"
Tôi quay đầu lại.
Lâm Tông, áo mũ chỉnh tề, tay cầm ly rượu, đang nhìn tôi, nở một nụ cười nửa như trêu ghẹo, nửa như thăm dò.
Tôi miễn cưỡng đáp:
"…Lâm tiên sinh."
12
"Tịch tiểu thư, nghe lén vui chứ?"
"Lâm tiên sinh, người đến trước là tôi đấy."
Thật ra, so với Cố Ngộ, khí chất của Lâm Tông và Cố Dịch càng giống nhau hơn.
Đều là kiểu khí chất khi đã quen ở vị trí cao, có thể khiến người ta nghẹt thở.
Ánh mắt họ nhìn người khác giống như đang nhìn một con kiến có thể bị giẫm ch bất cứ lúc nào.
Lâm Tông khẽ lắc ly sâm panh trong tay, ánh mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Cái ánh nhìn dò xét ấy quét đi quét lại, khiến tôi liên tưởng đến một con rắn.
Vô cùng khó chịu.
Lâm Tông thong thả nhấp một ngụm sâm-panh, một lúc sau mới hỏi:
"Thân thể cô hồi phục rồi à?"
"Đã ổn rồi." Tôi lại có cảm giác muốn cắn móng tay. "Cảm ơn anh đã quan tâm."
"Khách sáo rồi. Nghe nói năm đó cô bị thương rất nặng, tôi còn lo cô sẽ ch cơ đấy. Dù gì chuyện đó cũng có chút liên quan đến Diệu Dung... Sau đó cô đi đâu vậy?"
"Tôi sang Ý du học, hai năm trước mới về nước."
"Cố Dịch chắc vẫn còn trách tôi, nếu không thì cô về nước hai năm rồi mà tôi còn không biết."
"Sao lại thế được, Cố tổng chẳng qua lười quan tâm tôi thôi. Lâm tiên sinh là bạn thân của Cố tổng, lại là anh trai của Lâm tiểu thư, sao Cố tổng lại trách anh được." Tôi cười lạnh.
Lâm Tông gật gật đầu, trầm ngâm một lát rồi lại hỏi: "Sao cô lại đi với Cố Ngộ? Hay là bây giờ cô không yêu đương với Cố Dịch nữa, đổi sang với Cố Ngộ rồi?"
Câu hỏi này thực sự rất xúc phạm, còn mang theo sự nhục nhã khó nói, nhưng những người như bọn họ, dường như chẳng hiểu thế nào là “xúc phạm”.
Tôi còn chưa kịp trả lời, Lâm Tông đã tự nói tiếp:
"Thế cũng tốt thôi, dù gì Cố Dịch cũng sớm muộn gì sẽ cưới Diệu Dung, cô đừng dây dưa với anh ta nữa."
Tôi vừa định mở miệng thì Lâm Tông lại cắt ngang:
"Tịch tiểu thư, Cố Ngộ cũng chỉ là một đứa trẻ sống dưới cánh anh trai mình thôi, cô có thể bỏ nó mà đến với tôi."
Tôi cảm thấy lời này buồn cười đến mức không nhịn mà được bật cười:
"Lâm tiên sinh, tôi đã kết hôn với Cố Dịch rồi."
Nụ cười trên mặt Lâm Tông cứng đờ:
"Không thể nào!"