Chương 5
9
Lộ Hạo ở lại cả ngày, dọn dẹp nhà cửa sạch bong, mọi thứ đều sắp xếp đúng thói quen của tôi.
Ngay cả bữa cơm bày ra, cũng đúng khẩu vị của tôi.
Tôi không biết anh tìm hiểu từ đâu, nhưng tôi không dám hỏi, bởi linh cảm mách bảo: chỉ cần hỏi, sẽ chẳng còn đường quay lại.
Trời nhanh chóng tối.
Tôi ngồi trên sofa, xem tivi mà tâm trí chẳng ở đó, còn anh ngồi ngay bên cạnh, chỉ cần tôi cử động nhẹ là chạm vào chân anh.
Anh không nói muốn về.
Nhưng giờ đã khuya, tôi đâu thể giữ anh ngủ lại?
Anh đã vất vả cả ngày, tôi cũng chẳng nỡ đuổi.
Trong lúc bối rối, tôi buột miệng: “Tôi đi tắm đây.”
Nếu anh hiểu chuyện, hẳn đã đứng dậy chào.
Nhưng anh chỉ liếc tôi, thản nhiên: “Vậy tôi đi xả nước cho em. Chân đau, tối nay ngâm bồn đi.”
Tôi cắn môi, tức đến phát run. Rõ ràng tôi ám chỉ đuổi khéo, vậy mà anh còn giả ngây!
Thậm chí khi chuẩn bị nước xong, anh còn hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Giúp… thế nào chứ? Tôi và anh đâu phải tình nhân, thậm chí còn chưa là bạn bè.
Ấy thế mà anh cứ ngang nhiên chiếm lấy từng góc riêng tư trong cuộc sống của tôi, từng bước ép sát, không chừa lối thoát.
Tôi làm gì được đây?
Nước tắm vừa nhiệt độ, tôi ngồi trong bồn, mắt dán chặt vào cánh cửa nhà tắm.
Khóa hỏng, không thể chốt bên trong. Một mình tôi ở, chưa từng thấy bất tiện.
Nhưng giờ đây, nếu anh muốn, chỉ cần đẩy cửa là có thể bước vào, chẳng cần tôi đồng ý.
Có lẽ tôi thật sự đã điên rồi.
Lý trí bảo phải tránh xa, nhưng từng hành động của tôi, đều là nửa từ chối nửa ngầm cho phép.
Đến tôi cũng chẳng rõ, đối với khả năng anh bước vào, tôi sợ hãi nhiều hơn hay mong chờ nhiều hơn.
Song cuối cùng, cánh cửa vẫn im lìm.
Tôi mặc xong đồ ngủ, bước ra.
Không thấy anh đâu, lòng thoáng hụt hẫng. Vừa quay người, liền nghe tiếng động ngoài ban công.
Tiến lại gần, tôi thấy anh đang giặt quần áo trong chậu, trong tay… chính là món đồ lót mỏng manh của tôi.
“Lộ Hạo!” Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, “Ai cho anh động vào đồ của tôi! Mau bỏ xuống!”
“Yên tâm, tôi giặt nhẹ lắm, không hỏng đâu.” Anh đáp tỉnh bơ.
Anh giặt xong một cái, lại cầm cái khác, ngón tay lướt đúng nơi nhạy cảm nhất.
Tôi chẳng buồn nghĩ mình còn đau chân, lao đến giật lại.
Nhưng anh nhanh hơn, ôm chặt tôi, cau mày: “Chạy kiểu đó, không đau nữa sao?”
“Anh… anh bỏ tôi xuống…” Tôi giãy giụa, hoảng loạn, vô tình chạm phải chỗ không nên.
Anh hít mạnh, siết tôi chặt đến mức như muốn bẻ gãy eo tôi.
“Đừng động!” Giọng anh khàn đặc.
Tôi lập tức cứng người, không dám nhúc nhích.
Anh bế tôi vào phòng ngủ, đặt xuống, rồi quay lưng đi thẳng vào nhà tắm, đóng cửa rầm một tiếng.
Tôi ngồi ngây trên giường, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Lâu sau anh bước ra, người ướt sũng, chỉ quấn hờ chiếc khăn ngang hông.
Tôi muốn quay đi, nhưng mắt chẳng chịu nghe lời.
Anh đi tới, cúi xuống, giọt nước từ tóc rơi thẳng lên má tôi.
Anh nắm tay tôi, đặt lên bụng mình.
“Cứ chạm đi. Chẳng phải em đã muốn từ lâu rồi sao? Thích thế nào, cứ thế mà chạm.”
Cơ bắp rắn chắc căng dưới tay tôi, tôi hoảng loạn quay đi, lí nhí: “Tôi… tôi đâu có…”
“Được rồi, vậy coi như là tôi cầu xin em chạm, thế có được không?”
10
Đêm đó, tôi đã tỉ mỉ khám phá từng tấc trên cơ thể Lộ Hạo.
Ban đầu anh ngoan ngoãn, mặc cho tôi làm gì cũng không phản kháng, cho dù gân xanh nổi đầy trên cánh tay, anh cũng không hề nói một chữ “không”.
Chỉ đến khi tôi mệt lả, anh mới xoay người làm chủ, nói rằng tôi nên thưởng cho anh một chút.
Tôi hỏi, muốn thưởng gì.
Anh không trả lời, chỉ dùng hành động trực tiếp thể hiện khát vọng của mình.
Anh dường như rất thích làm tôi vui, miệng gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
Anh nói, tên tôi thật hợp với tôi, bởi làn da tôi trắng mịn như ngọc, khiến người ta không thể buông tay.
Khi tôi tỉnh lại, Lộ Hạo đã rời đi.
Trong nồi còn để phần bữa sáng anh chuẩn bị, vẫn còn ấm nóng.
Tôi liếc bàn tay đỏ bừng, bối rối chùi vào vạt áo, như thể hơi nóng kia vẫn còn sót lại.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, mắt cá chân tôi gần như bình phục. Hôm nay có tiết, tôi chỉnh tề ra ngoài.
Chưa kịp bước vào cổng trường, tôi gặp đồng nghiệp.
Cô ấy cười chào, hỏi tôi có phải đi làm thẩm mỹ không mà da dẻ mịn mướt như trứng gà mới bóc.
Tôi ngượng ngập đưa tay chạm má, chỉ cười lắc đầu.
“Ôi, da đẹp thế này ai mà chẳng ghen tị.” Cô ấy tặc lưỡi. “Nhìn tôi đây này, thức đêm nhiều quá, mặt toàn mụn.”
Một người khác trêu: “Thức đêm cái gì, rõ là thiếu đàn ông!”
“Công nhận, dạo này bận quá, sống cứ thanh đạm.”
“Thế còn cái anh công nhân lần trước cậu cưa cẩm? Tiến triển tới đâu rồi?”
“Ôi, cảm ơn đã nhắc, nghỉ lễ rồi cũng nên tìm chút vui thôi.”
Nụ cười trên môi tôi chợt đông cứng.
Sự ngọt ngào tan biến, tôi chợt nhận ra, mình không hề là duy nhất của Lộ Hạo.
Anh nắm rõ nhược điểm của tôi, ép tôi từng bước, nhưng chưa từng nói tôi là tất cả của anh.
Anh chưa từng kể về bản thân, ngay cả tuổi tác tôi cũng không biết.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nói đến tương lai, chỉ có tôi ngây ngốc chìm trong ảo tưởng, để bản thân lạc lối.
Nếu tôi muốn, tôi cũng có thể cùng anh tận hưởng một đoạn ngắn ngày ngọt ngào. Dù sao tình nguyện cả hai, chán thì chia tay.
Nhưng tôi hiểu rõ mình, một khi đã sa chân, tôi sẽ càng lún sâu, cuối cùng thành ra cố chấp, quẫn bách.
Vào văn phòng, tôi mở máy tính.
Đồng nghiệp cười nói rằng đã hẹn được Lộ Hạo tối nay đi uống rượu.
Chẳng bao lâu, điện thoại tôi cũng nhận tin nhắn.
Lộ Hạo bảo tối nay bận, sẽ không tới nhà tôi.
Tôi mím môi, không đáp lại.
Dù sao giữa chúng tôi, vốn chẳng có mối quan hệ nào đáng để anh phải báo cáo hành trình.