Cô Giáo Và Anh Thợ Xây - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
7
 
Anh có thể tùy tiện buông ra những câu này, chứng tỏ trước đây cũng chẳng ít lần trêu đùa phụ nữ.
 
Lý trí mách bảo tôi phải từ chối.
 
Tôi vốn là người luôn cân đo tính toán, sống cẩn trọng.
 
Tôi và anh vốn không chung thế giới, chẳng thể nào có tương lai.
 
Tôi cũng không phải kiểu người sống tùy hứng, chẳng thể bắt đầu rồi lại kết thúc với một người đàn ông dễ dàng như vậy.
 
Nhưng… trong cơ thể, cái phần bản năng bị kìm nén hơn hai mươi năm đang kêu gào, thôi thúc tôi muốn làm điều điên rồ.
 
Lộ Hạo thấy tôi im lặng, cũng không ép, chỉ mở hộp thuốc, lấy thuốc rồi ngồi xuống trước mặt tôi.
 
Anh dùng bàn tay nóng rực của mình xoa bóp mắt cá chân tôi.
 
Tôi khó chịu muốn rụt lại.
 
“Đau lắm sao?” Anh giữ chặt, không cho tôi trốn, “Nhịn một chút, tôi xoa cho, không mai em sẽ chẳng đi nổi.”
 
Anh quỳ một gối dưới đất, để chân tôi đặt trên đầu gối mình, cúi đầu, cẩn thận xoa nắn.
 
Trong mắt tôi, cơ bắp anh quá mạnh, chỉ cần siết một cái là có thể bẻ gãy xương tôi.
 
Thế nhưng, không hiểu sao, trong bụng tôi lại dấy lên một ngọn lửa, cháy lan ra khắp người.
 
Không gian tĩnh lặng, đến mức cả tiếng tôi nuốt nước bọt cũng vang lên rõ ràng.
 
Anh ngẩng đầu, ánh mắt như cười như không, rồi cúi sát hơn, đen sâu như vực, phản chiếu dáng vẻ luống cuống của tôi:
 
“Vì sao trốn tránh tôi?”
 
“Tôi… tôi đâu có.” Tôi lắp bắp.
 
Anh không rời mắt, bàn tay từ mắt cá chậm rãi trượt lên, dừng ở đầu gối, khẽ đặt xuống một nụ hôn.
 
Như một mồi lửa rơi vào dầu, tôi bùng cháy, gần như tan chảy.
 
“Anh… anh nên về rồi…” Tôi rụt rè thu chân, nhưng anh không buông.
 
Anh nhắm mắt, cố gắng kìm nén, mấy lần hít thở sâu, rồi mới thả ra.
 
“Phòng em ở đâu? Tôi đưa vào.”
 
“Không… không cần…” Tôi lí nhí.
 
“Ở đâu?” Anh lại hỏi, giọng không cho phép từ chối.
 
“…Chỗ kia.” Tôi đành chỉ về phòng ngủ.
 
Từ trước tới nay, nơi ấy chưa từng cho bất kỳ người đàn ông nào bước vào. Ngay cả cha mẹ tới thăm cũng chỉ quanh quẩn ngoài bếp, phòng khách.
 
Tôi có cảm giác… thứ anh bước vào không chỉ là phòng ngủ, mà là phần sâu kín nhất trong thế giới riêng tư của tôi.
 
Anh ngang nhiên tiến vào, nhìn, chạm, không hề có chút ngại ngần, như thể nơi này vốn thuộc về anh từ trước.
 
Mọi sự chống cự của tôi đều vô ích.
 
Đêm đó, tôi lại mơ.
 
Trong mơ, anh cầm từng món đồ tôi mua, hỏi tôi biết dùng không.
 
Tôi lắc đầu.
 
Anh kiên nhẫn, chậm rãi chỉ dẫn, cuối cùng… dùng hết trên người tôi.
 
Tôi từng nhiều lần mơ thấy anh, nhưng lần nào anh cũng bá đạo xông vào, chẳng hề hỏi ý tôi.
 
Anh rõ ràng là kẻ dày dạn, tôi biết mình chẳng phải đối thủ.
 
Chỉ có cách… tránh xa, mới là con đường duy nhất để tự cứu.
 
8
 
Thế nhưng, Lộ Hạo lại không để tôi có cơ hội tránh xa.
 
Sáng hôm sau, tôi thức dậy đã thấy anh mặc tạp dề, đứng trước bếp, kiên nhẫn khuấy nồi cháo.
 
Mùi thơm lan tỏa khắp nhà, khiến tôi có cảm giác như cảnh trong mơ và hiện thực đang hòa làm một.
 
Anh quay đầu nhìn tôi: “Tỉnh rồi à? Đi rửa mặt đi.”
 
Tôi theo bản năng nghe lời, đi được vài bước lại quay đầu: “Anh lấy đâu ra chìa khóa nhà tôi?”
 
“Chẳng phải chìa khóa dự phòng em để ngay cửa sao?”
 
“Nhưng… anh cũng không được tự ý lấy.”
 
“Ừ. Nhưng tôi đã lấy rồi, em định làm gì tôi?” Giọng anh bình thản, như thể chuyện đương nhiên.
 
Tôi… không biết phải làm gì, chỉ nhận ra mình thật mâu thuẫn.
 
Bao lần xem mắt thất bại, người ta đều chê tôi khó tính, không dễ chiều, chẳng biết mềm mại.
 
Tôi cũng thừa nhận, mình độc thân đến giờ phần nhiều là do bản thân.
 
Người ta hẹn gấp, tôi chê không tôn trọng tôi.
 
Người ta hẹn trước, tôi chê phiền phức, không chắc đến lúc đó tôi có bận hay không.
 
Người ta hỏi tôi muốn thế nào, tôi chê họ không có chính kiến.
 
Người ta sắp xếp hết, tôi lại chê họ gia trưởng.
 
Thế nào tôi cũng đúng, còn kết quả là lần nào cũng thất bại.
 
Vậy mà với Lộ Hạo, những điều vốn khiến tôi thấy khó chịu, bỗng trở thành chuyện… tôi không phản kháng nổi.
 
Nếu đổi lại là người khác, giờ này chắc tôi đã báo cảnh sát vì tội đột nhập.
 
Tôi bắt đầu hoang mang, có phải vì từ nhỏ bị ràng buộc quá chặt, nên mới bị khí chất bất cần, ngang tàng của anh cuốn hút?
 
Hay đơn giản chỉ vì… tôi mê muội trước sức hấp dẫn của anh?
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo