Chương 2
3
Toàn thân tôi căng cứng, trừng mắt nhìn anh ta mà không thốt nên lời.
Tiếng nói cười và bước chân dần vang lên ngoài hành lang, chắc hẳn có người đang đi về phía nhà vệ sinh.
Anh công nhân vẫn đứng chặn trước mặt tôi, thân hình cao lớn gần như bao trùm toàn bộ không gian.
Đầu óc tôi trống rỗng, đến khi kịp phản ứng, tôi đã lúng túng đẩy anh vào buồng vệ sinh nhỏ hẹp cùng mình.
Đúng lúc ấy, cửa nhà vệ sinh bị đẩy mở.
Tim tôi đập thình thịch đến tận cổ.
May mắn là họ không phát hiện có gì bất thường, chẳng mấy chốc đã rời đi.
Lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi, run rẩy định mở cửa.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay anh vươn ra, ấn chặt cánh cửa lại.
Thân thể rực nóng kề sát sau lưng, tôi bị kìm hãm trong không gian chật chội, hơi thở đầy mùi mồ hôi và nhiệt khí từ anh ta.
Tôi nhạy bén nhận ra sự biến đổi trên cơ thể anh, và càng xấu hổ hơn khi phát hiện… chính mình cũng vậy.
“Đây là trường học…” Tôi lắp bắp, “anh không thể…”
“Ý em là, nếu không phải ở trường thì được?” Giọng anh phả bên tai, mang theo ý cười mờ ám.
“Cũng… không được…”
“Lần sau, cất bớt ánh mắt lại.” Anh khẽ vỗ đầu tôi, mở cửa rời đi, “nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.”
Anh bỏ đi.
Còn tôi, vội vã chui vào nhà vệ sinh nữ, đóng sầm cửa, ngồi phịch xuống bồn cầu, lấy tay che mặt kêu gào trong lặng lẽ.
Phải làm sao đây? Chẳng lẽ vì giữ mình quá ba mươi năm, tôi đã trở thành kẻ biến thái mất rồi?
4
Từ hôm đó, ngày nào tôi cũng nhìn thấy anh ta, đôi khi chỉ là lướt qua, nghe người khác gọi tên: Lộ Hạo.
Trời nắng nóng, tôi thường thấy anh cùng mấy công nhân leo thang, mặc áo ba lỗ mỏng, quần bảo hộ dài, cầm con lăn sơn tường.
Cơ bắp cuồn cuộn theo từng nhịp động tác, thỉnh thoảng kéo áo lau mồ hôi để lộ cơ bụng săn chắc và đường nhân ngư rõ nét.
Nhìn thôi đã khiến mặt người ta đỏ bừng.
Ban đầu mấy đồng nghiệp nữ còn than phiền mùi sơn khó chịu, nhưng dần dần chẳng ai nói gì nữa, ngược lại còn khen thân hình của Lộ Hạo.
Có người cố tình đi ngang qua chỉ để nhìn thêm vài lần, coi như được ngắm trai đẹp.
Trong phòng làm việc, mấy cô tán gẫu không kiêng dè, rồi bất ngờ lôi tôi vào đề tài.
“Cô giáo Tống, chị có để ý anh công nhân kia không? Tôi thấy anh ấy chẳng giống công nhân, giống người mẫu thì đúng hơn.”
“Giờ nhiều người mẫu còn không đẹp bằng, toàn gầy trơ xương.”
“Chị còn tiếp tục đi xem mắt chứ?”
Tôi ngẩng đầu khỏi giáo trình, đẩy nhẹ gọng kính đen, chỉ mỉm cười mà không đáp.
“Hà, cô giáo Tống xưa nay thanh tâm quả dục, chắc chắn không quan tâm mấy chuyện này rồi.”
Tôi biết sau lưng họ vẫn gọi tôi là “gái già”, vì đời tôi chỉ xoay quanh nhà và trường, chẳng có thú vui nào khác.
Nhưng tôi vốn chẳng bận tâm lời đồn.
Nếu không phải cha mẹ liên tục thúc giục, tôi đã chẳng đi xem mắt.
Còn Lộ Hạo… chắc hẳn cũng thấy tôi vô vị.
Những đồng nghiệp nữ xung quanh, ai cũng xinh đẹp, gợi cảm hoặc tươi tắn, đều cuốn hút hơn tôi gấp bội.
Tôi còn nghe họ đùa: “Nhìn mãi mấy ông thành đạt cũng chán, đổi gió bằng một anh trai rắn rỏi thô mộc cũng thú vị chứ.”
Người họ nhắm đến, rõ ràng là ai thì chẳng cần nói.