Chương 1
Ban ngày, tôi là nữ giảng viên đại học điềm đạm, chỉn chu, sống một cuộc đời trầm lặng như bao người vẫn nghĩ.
Đêm đến, tôi lại hóa thành một con người khác – cùng người công nhân xây dựng kia thiêu đốt cả một đêm dài.
Đồng nghiệp khen sắc diện tôi gần đây rạng rỡ, trẻ trung như trẻ lại, còn tò mò hỏi tôi dùng loại mỹ phẩm nào.
Tôi chỉ mỉm cười: mỗi tối đều đắp nóng bằng sữa tươi, hiệu quả không chê vào đâu được.
1
“Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không hợp, sau này cứ làm bạn thôi.”
Đó là lần xem mắt thất bại thứ ba mươi của tôi.
Chẳng cần đoán cũng biết trong mắt đối phương, tôi hẳn là kiểu phụ nữ khô khan: ăn mặc kín mít, chẳng biết trang điểm, tính tình lại cứng nhắc, thêm cả chứng sạch sẽ phiền phức.
Nói ngắn gọn, mọi định kiến mà người ta gán cho “phụ nữ trí thức”, tôi đều có đủ.
Tôi chau mày, xóa đi số liên lạc của người đàn ông ấy.
Đồng hồ đã chỉ sắp đến giờ lên lớp, tôi vội cất điện thoại, hấp tấp băng qua con đường lầy lội cạnh công trường.
Trường vừa nhận tài trợ một tòa nhà mới, nền móng còn dang dở, bụi đất mịt mù.
Tôi che mũi, che miệng cẩn thận, nhưng vẫn lỡ trượt chân.
Ngay giây phút tôi tưởng mình sẽ ngã nhào trước ánh nhìn chê cười của đám công nhân, một cánh tay rắn chắc bất ngờ giữ chặt lấy eo tôi.
Mùi mồ hôi thoảng qua, chẳng hề khó chịu như trong tưởng tượng.
“Không sao chứ?” – giọng anh trầm thấp, khàn khàn.
Tôi hoảng hốt đứng thẳng dậy, nhận ra mình vừa ngã vào một tư thế vô cùng thân mật.
Cả đời chưa từng gần gũi với người đàn ông nào đến mức ấy, tim tôi đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Không… không sao, cảm ơn…” Tôi lí nhí, cúi đầu hất vội tay anh ra.
Khoảnh khắc da thịt lướt qua nhau, tôi cảm nhận rõ cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ và đầy sức sống.
Một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng tôi.
2
Từ hôm đó, tôi cố tình né con đường có công nhân làm việc, thà đi vòng xa còn hơn.
Thế nhưng chưa đầy hai ngày sau, tôi lại chạm mặt anh.
Áo khoác phủ bụi, quần bò bạc màu, ống tay áo xắn cao quá khuỷu. Anh đứng giữa đám người, vừa nghe trưởng ban giảng giải vừa bình tĩnh quan sát những mảng tường cũ.
“Tường này dễ thôi, gọi thêm vài người, ba ngày là xong.” Giọng anh khàn khàn, trầm thấp, nặng và dứt khoát.
Chỉ một câu, cơ thể tôi đã nóng bừng, đôi chân bỗng mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực.
Gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khí thế thô mộc mà nóng rực, khiến tôi chẳng dám lại gần.
Tôi hoảng loạn quay vào văn phòng.
Đồng nghiệp vừa uống nước vừa than phiền: “Đám công nhân ấy lúc nào cũng lượn lờ trước mặt, bụi bặm, ồn ào, thật chướng mắt.”
Tôi cúi đầu, im lặng ngồi xuống, nhưng trong đầu lại văng vẳng hình ảnh ánh mắt anh nhìn tôi ban nãy – như một ngọn lửa chớp bùng, thiêu đốt toàn thân.
Giờ nghỉ trưa, vốn dĩ tôi thường ngủ rất ngon, nhưng hôm nay lại lăn qua lăn lại, khát khô cổ họng.
Chợp mắt chưa đầy mười phút, tỉnh dậy chỉ thấy đầu óc nặng trĩu.
Tôi dụi mắt, cầm vài tờ giấy, bước ra nhà vệ sinh.
Vừa đẩy cửa, tiếng nước chảy vang lên.
Ngẩng đầu, tôi thấy anh đang đứng nghiêng trước bồn tiểu.
Ánh mắt tôi vô thức trượt xuống, rồi mở to dần.
Một lúc lâu sau, anh kéo khóa quần, bình thản tiến lại gần, ánh mắt gằn mạnh:
“Nhìn đủ chưa?”
Toàn thân tôi run rẩy, không phải vì sợ hãi.
“Tôi… xin lỗi… tôi đi nhầm… tưởng đây là nhà vệ sinh nữ…”
Anh từng bước tiến tới, tôi từng bước lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào tường, chẳng còn lối thoát.
Khoảng cách gần đến mức tôi cảm nhận rõ hơi thở nóng rực và sự vạm vỡ của anh.
Tựa như con mồi bị dã thú dồn ép, tôi chẳng thể trốn đi đâu.
“Anh… đừng lại gần…” Tôi siết chặt mấy tờ giấy trong tay, cổ họng khô khốc.
Anh chỉ thản nhiên liếc nhìn, đưa tay vòng qua vai tôi, rút mấy tờ giấy lau tay từ hộp treo trên tường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi anh hờ hững cất giọng:
“Nút áo bung rồi.”
Tôi cúi xuống, hoảng hốt phát hiện hàng cúc áo sơ mi trước ngực đã mở từ lúc nào.
Từ góc nhìn của anh, tôi không dám tưởng tượng mình lộ đến đâu.
Mặt tôi đỏ bừng, vội đưa tay che ngực, vừa xấu hổ vừa tức giận:
“Đồ lưu manh!!”
Anh nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy thách thức:
“Nhắc nhở em một câu còn bị chửi lưu manh? Vậy nếu tôi thật sự làm chút gì đó… chẳng phải mới xứng với cái danh em gán cho tôi sao?”