Chương 4
7
Tôi kiểm tra Từ Hiên tỉ mỉ từ đầu đến chân, cơ thể non nớt của anh khiến tôi vô cùng hài lòng.
Quả nhiên đàn ông vẫn nên sạch sẽ một chút mới tốt.
Sau một phen giày vò, chúng tôi thuận lý thành chương bắt đầu kế hoạch có con, nhưng bụng tôi mãi chẳng có động tĩnh gì.
Linh cảm có điều bất thường, tôi kéo Từ Hiên đến bệnh viện kiểm tra, mới phát hiện anh mắc chứng tinh trùng yếu.
Tin này với chúng tôi chẳng khác nào sét đánh ngang tai, tôi chỉ còn cách triệu tập cả nhà họp bàn đối sách.
Ba mẹ tôi vừa nghe tin liền khuyên tôi ly hôn với Từ Hiên ngay.
Nhưng tôi vẫn còn đang ngây ngất trong hạnh phúc tân hôn, sao mà nỡ được.
Đang do dự, thì Tống Mỹ Lệ đã cuống quýt.
“Không thể ly hôn! Ly hôn rồi chẳng phải thành đàn bà bỏ đi à, phụ nữ tái hôn là rẻ mạt nhất.”
Ba tôi cũng phụ họa:
“Thông gia nói cũng có lý, ly hôn nhanh thế này chắc chắn sẽ bị người ta chê cười.”
“Đúng đúng!”
“Tôi thấy chi bằng để thành góa phụ nghe còn dễ chịu hơn.” Ba tôi nghiêm túc nhìn Từ Hiên, “Tiểu Hiên, hay con chịu thiệt một chút, xuống dưới đất chờ trước?”
Từ Hiên sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng Tống Mỹ Lệ.
Tuy trong mắt bà ta cũng thoáng vẻ hoảng, nhưng vẫn chắn trước mặt Từ Hiên, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng.
“Thông gia, đừng đùa như vậy. Làm gì có chuyện ly hôn chỉ vì chút vấn đề nhỏ này. Đây đâu phải bệnh gì ghê gớm, để Tiểu Du làm thụ tinh ống nghiệm là giải quyết được thôi, nhà chúng ta lại chẳng thiếu tiền.”
Mẹ tôi đập bàn cái rầm, giận dữ quát:
“Bà nói nghe nhẹ nhàng quá! Người chịu khổ đâu phải con trai bà!”
“Làm mẹ nào mà chẳng chịu khổ, tôi cũng là nghĩ cho hai đứa nó thôi mà!”
“Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa!”
Tôi mở miệng chặn đứng cuộc tranh cãi vô nghĩa này.
“Mẹ, con muốn cho Từ Hiên thêm một chút thời gian. Anh ấy chỉ yếu tinh, đâu phải vô sinh. Con tin chỉ cần chúng con nỗ lực nhiều hơn, nhất định sẽ có cơ hội mang thai.”
Hôn nhân tôi không muốn bỏ, con cái tôi cũng nhất định phải có.
Công chúa vốn dĩ không cần lựa chọn, công chúa sinh ra là để có tất cả.
Dưới sự kiên quyết của tôi, ba mẹ cuối cùng cũng đồng ý cho Từ Hiên thêm ba tháng.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu giám sát nghiêm ngặt việc “chuẩn bị sinh con” của Từ Hiên.
Khẩu phần chính của anh toàn là hàu sống, hải sâm, hẹ… Mỗi khi mở mắt ra chính là “nộp lương thực”.
Tuy được ăn ngon uống bổ, nhưng con người lại ngày càng tiều tụy, trông chẳng khác nào sắp bị tôi hút khô đến nơi.
Một đêm nọ, khi tôi lại muốn cùng Từ Hiên hoàn thành “công vụ”, anh đột nhiên bật khóc cầu xin tôi tha cho, nói mình thật sự không chịu nổi nữa.
Tôi giận đến mức vung tay tát thẳng một cái.
“Tôi còn chưa kêu mệt, anh dám nói không được à!”
Từ Hiên chỉ có thể vừa khóc vừa tiếp tục làm “ngựa giống”.
Cứ thế qua hai tháng, trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng mang thai.
Còn Từ Hiên thì đã thành một bã thuốc khô cạn, chẳng còn sót lại giọt nào.
8
Từ khi tôi mang thai, ba mẹ cách vài ngày lại gửi bổ phẩm tới, còn thuê thêm một người giúp việc chuyên lo chuyện ăn uống sinh hoạt cho tôi.
Tống Mỹ Lệ thấy tôi ngày nào cũng nằm dài ở nhà, có người hầu hạ tận răng, tức đến mức nghiến răng ken két.
“Giới trẻ bây giờ đúng là chẳng chịu nổi chút khổ cực nào. Như hồi chúng tôi còn trẻ, sinh con xong là phải xuống ruộng làm việc ngay rồi.”
Tôi bừng tỉnh:
“Hèn chi mẹ trông già hơn mẹ tôi mấy chục tuổi. Quả nhiên lúc mang thai vẫn phải chăm sóc thật tốt mới được.”
Khuôn mặt Tống Mỹ Lệ lập tức sụp xuống, lặng lẽ trở về phòng.
Hôm sau, tôi phát hiện bổ phẩm mẹ gửi bị mất đi một nửa.
Tôi hỏi Tống Mỹ Lệ có thấy đồ của tôi không, bà ta lại hả hê bảo chắc bị chuột ăn rồi.
Tôi lại hỏi Từ Hiên, ánh mắt anh chợt né tránh, chỉ nói mất thì mua lại là được.
Tôi vốn cũng không bận tâm chuyện bổ phẩm, mấy thứ đó chẳng đáng bao nhiêu, nhưng nhà có chuột thì lại không ổn.
Chỉ còn cách dặn người giúp việc trộn thêm ít thuốc chuột.
Xác chuột thì chưa thấy đâu, nhưng chẳng hiểu vì sao Tống Mỹ Lệ lại bất ngờ nhập viện mấy ngày.
Lần tôi mang bổ phẩm tới thăm, bà ta thế nào cũng không chịu nhận, khách sáo lắm.
Trong khi bụng tôi ngày một lớn dần, thì sự quan tâm của Từ Hiên dành cho tôi cũng tăng lên từng ngày.
Tôi vốn đã sắp xếp cho anh một công việc nhàn nhã, để anh có nhiều thời gian bên cạnh tôi hơn, nhưng anh lại không vừa lòng.
Anh mấy lần bóng gió nói muốn san sẻ bớt áp lực cho tôi, tốt nhất là có thể thay tôi tiếp quản công việc.
Tôi làm sao nỡ khách sáo với chồng yêu được, lập tức phong anh thành “trợ lý đời sống riêng”, chuyên lo chuyện ăn uống sinh hoạt cho tôi.
Vài tuần trôi qua, công ty thì anh chẳng mấy khi tới, nhưng tay nghề nấu nướng lại ngày càng tiến bộ.
Đợi đến khi Từ Hiên nhận ra tôi chẳng hề có ý định giao công ty cho anh, thì anh đã bắt đầu giận dỗi.
“Ngày nào em cũng bắt anh làm mấy việc này, em coi anh là bà nội trợ à?”
“Không đúng, phải là ông nội trợ.” – tôi sửa lại.
Từ Hiên gương mặt sụp đổ:
“Làm gì có chuyện đàn bà đi làm, còn đàn ông ở nhà lo việc bếp núc? Em để mặt mũi anh vào đâu?”
“Anh kiếm được từng ấy tiền, ngay cả mua sữa cho con cũng không đủ, còn đòi mặt mũi gì nữa?”
Từ Hiên biết mình đuối lý, nhưng vẫn cố chấp:
“Mẹ anh nói đàn ông thì phải làm chủ gia đình! Công ty lớn thế, em không thể để anh làm lãnh đạo gì đó sao?”
“Tất nhiên là có. Đợi khi con chào đời, em sẽ kế thừa vị trí Chủ tịch. Lúc đó anh chính là chồng của Chủ tịch, chức vị này có đủ hài lòng chưa?”
Đôi mắt Từ Hiên lập tức sáng rực:
“Thế sau này anh phụ trách làm gì?”
Tôi vòng tay ôm cổ anh, dụi vào vai anh nũng nịu.
“Bảo bối, việc duy nhất anh cần làm… chính là yêu em, hiểu chưa?”