Chương 1
Sau khi được cứu khỏi vụ b/ắ/t có..c, toàn thân tôi đầy thương tích, từ đó về sau cũng không thể cất nổi một lời.
Giang Chước như phát điên, dốc hết tâm sức đối xử tốt với tôi, thậm chí còn học cả ngôn ngữ ký hiệu chỉ để giao tiếp cùng tôi.
Tôi biết, anh làm vậy là vì áy náy.
Cảm thấy nếu hôm đó tan học mà anh ra khỏi lớp sớm hơn một chút, thì mọi chuyện đã chẳng xảy ra như thế.
Nhưng Giang Chước à, chuyện này sao có thể trách anh được chứ?
Về sau, người nhà bắt tôi phải kết hôn với anh.
Tôi liều mạng từ chối, không muốn anh vì cảm giác tội lỗi mà bị tôi trói buộc cả đời.
Thế là tôi tùy tiện tìm một người giả làm bạn trai.
Ai ngờ tối hôm đó, tôi liền bị Giang Chước đè xuống, hôn đến mức không thể thở nổi.
“Ôn Tụng, em tưởng tôi c/h/ế/t rồi sao? Dám tìm thằng khác?”
Tôi hoảng loạn cầu xin tha thứ, đôi mắt ướt đẫm lắc đầu điên cuồng.
Anh nhìn chằm chằm tôi, khóe môi khẽ nhếch lên, bật ra từng chữ lạnh buốt:
“Không – hiểu – à?”
1
“Ngoan ngoãn ngồi yên, anh lên rồi sẽ quay lại ngay.”
Khi MC gọi tên Giang Chước trên sân khấu, anh nghiêng người thì thầm vào tai tôi.
Tôi gật đầu, úp màn hình điện thoại xuống đùi.
Dưới ánh đèn rọi, đường nét của người đàn ông trên bục phát biểu được viền sáng rõ ràng đến mê hoặc.
Nhìn bóng dáng trầm ổn, dứt khoát của Giang Chước lúc này, tôi cầm điện thoại lên.
Bấm gửi đoạn tin nhắn đã soạn sẵn từ lâu.
“Mẹ à, thôi bỏ đi… Con thật sự không muốn kéo dài thêm với Giang Chước nữa.”
Đây đã là lần thứ 999 trong nhà giục tôi nói chuyện hôn nhân với Giang Chước rồi.
Anh luôn cho rằng việc tôi bị b/ắ/r có..c là lỗi của mình.
Nếu hôm đó anh không giận dỗi với tôi, nếu anh chịu ra sớm một chút…
Đó là câu mà anh hay lặp đi lặp lại mỗi khi say xỉn.
Kể từ ngày tôi được cảnh sát giải cứu, Giang Chước liền như đang chuộc tội, chăm sóc tôi từng li từng tí.
Từ năm 10 tuổi đến 25 tuổi, tôi gần như không rời anh nửa bước.
Mọi người đều nói anh rất tốt với tôi, từ một thiếu niên ngông cuồng trở nên cẩn trọng, chín chắn.
Cả hai bên gia đình cũng nghĩ vậy, thậm chí coi chuyện cưới hỏi là điều hiển nhiên.
Chỉ có tôi biết, đó là vì anh cảm thấy có lỗi.
Hôm tổ chức tiệc ăn mừng việc tiếp quản công ty thành công, anh uống say đến mức không biết trời đất.
Tôi và thư ký lúng túng đỡ anh lên xe sau.
Lúc đó, một chiếc điện thoại vì va chạm mà rơi xuống sàn, màn hình hiện tin nhắn chưa kịp ẩn.
“Anh định chăm sóc cô ấy đến bao giờ?”
“Cả đời sao?”
“Giang Chước, áy náy và yêu thích là hai chuyện khác nhau.”
Là Tần Lật — tôi biết cô ấy.
Cô gái theo đuổi Giang Chước bao năm nay.
Tôi hoảng hốt tắt màn hình, nhét điện thoại lại vào túi áo anh.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bản thân thật đáng trách khi lợi dụng cảm giác tội lỗi của Giang Chước suốt bao năm qua để chiếm lấy anh.
Anh… cũng nên có cuộc sống và hạnh phúc của riêng mình.
Vì vậy, khi ba mẹ hào hứng nói đến chuyện liên hôn với nhà họ Giang, tôi đã phản đối kịch liệt.
“Nhưng mà… bên nhà Giang cũng đâu có phản đối gì đâu mà con?”
Mẹ tôi rất ngạc nhiên khi thấy tôi phản đối, dường như không ngờ tôi lại từ chối.
“Dù sao… cũng không được.”
Tôi cắn chặt môi, nhất quyết không nhượng bộ.
“Hay là con thử nói chuyện với Giang Chước xem sao?”
Cuối cùng ba mẹ cũng không ép tôi quá, chỉ là cứ liên tục giục tôi bàn lại chuyện này với anh.
Nhưng mà… Giang Chước chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn cả.
Tôi khẽ thở dài trong lòng.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Bên cạnh đột nhiên đổ bóng xuống, không biết từ lúc nào Giang Chước đã kết thúc bài phát biểu.
Tôi lắc đầu, mím môi, rồi đưa tay ra hiệu với anh.
“Giang Chước, em muốn về quê ngoại sống một thời gian.”
Từ sau khi ông ngoại mất, bà đã chuyển về căn nhà nhỏ ở quê mà ngày xưa hai ông bà sống cùng nhau.
Tôi muốn đến đó để trốn đi một chút, vì ba mẹ thật sự giục gấp quá rồi.
Cũng là để dần dần rút khỏi thế giới của anh.
“Được.”
“Anh đưa em đi.”
Giang Chước đồng ý ngay, không do dự một chút nào.
Thấy sắc mặt tôi không được ổn, anh khẽ nhíu mày.
“Sao vậy?”
“Em muốn đi một mình.”
“Không được,” Giang Chước cau mày chặt hơn, “nguy hiểm lắm.”
Tôi thở dài, tiếp tục ra dấu.
“Em 25 tuổi rồi đó, Giang Chước.”
“Với lại bây giờ an ninh cũng rất tốt mà.”
“Rồi sao nữa?”
Giọng anh trầm hẳn xuống, sắc mặt trở nên khó coi.
“Ôn Tụng, một mình ra ngoài, đừng có mơ.”
“Nhưng mà…”
Tôi còn định ra dấu tiếp, thì tay đã bị anh nắm chặt, kéo thẳng xuống bên hông.
“Ngồi yên nghe hết buổi đi.”
Nhưng mà Giang Chước à, chúng ta đâu thể cứ như vậy mãi.
Chỉ vì chút áy náy năm xưa, mà anh định dùng cả đời mình để bù đắp sao?
Dù hôm đó anh ra sớm hơn, thì vẫn còn ngày mai, ngày mốt…
Còn rất nhiều thời điểm anh không ở bên tôi, những tên b/ắ/t có..c kia vẫn có thể ra tay mà.