Mẹ chồng tôi là người thật thà, cả đời chỉ biết nói thật.
Trong tiệc cưới của người họ hàng, bà nhất quyết bảo cô dâu xấu kinh khủng.
Tôi cố gắng tìm cách chữa ch/á/y, bà lại quay sang mắng tôi nói dối trắng trợn, cuối cùng hai mẹ con cùng bị chủ tiệc mời ra khỏi cửa.
Con dâu nhà hàng xóm gặp lại anh ruột, bà lại nói người ta lén lút cặp bồ sau lưng chồng.
Cô gái đó đến tận nhà đòi một lời giải thích, tôi cúi đầu thay mẹ chồng xin lỗi không biết bao nhiêu lần.
Thế mà bà lại rụt đầu vào, đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi, hại tôi bị đánh đến ba ngày không xuống nổi giường.
Đến kỳ đánh giá thăng chức, tôi tặng quà cho sếp, bà lại nhìn vị lãnh đạo đang từ chối rồi thản nhiên nói:
“Thế thì đừng nhận nữa, dù sao nó cũng không thật lòng muốn tặng ông đâu.”
Tôi mất luôn công việc, suy sụp đến mức bật khóc hỏi bà:
“Mẹ, sao mẹ cứ thích nói lung tung vậy? Không nói được câu nào tốt thì ngậm miệng lại giùm con có được không?”
Bà lại ngang nhiên phản bác:
“Mẹ nói toàn sự thật đấy chứ. Chính con năng lực kém, đừng có trách đất trách trời.”
Nể tình người một nhà, tôi cố gắng nhẫn nhịn.
Ở nhà thất nghiệp, tôi lặng lẽ giải tỏa áp lực bằng cách tập thể dục.
Thế mà bà lại chụp cái súng massage cơ của tôi đăng lên nhóm cư dân, hỏi toang hoác:
“Con dâu tôi dùng đồ chơi nhỏ thế này thì làm sao? Có ảnh hưởng tình cảm vợ chồng không?”
Tin đồn d/â/m ô và lời quấy rối tràn ngập, ập tới như sóng dữ.
Bà lại tỏ ra vô tội:
“Tôi thấy sao nói vậy thôi, bà già này không biết nói dối, không trách tôi được đâu.”
Vì chuyện đó, tôi bị trầm cảm nặng, tuyệt vọng đến mức t/ự s/á/t.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng cái ngày mời lãnh đạo đi ăn.