Cả bốn người đồng loạt quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt mừng rỡ như tìm được cọng rơm cứu mạng.
"Chị Khinh Nhiên!"
Tôi chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Sau khi hỏi sơ tình hình mấy ngày nay, tôi lên tầng hai, đứng trước cánh cửa phòng đang đóng chặt của Cố Úc Trạch.
Vừa đẩy cửa ra, một chai thủy tinh liền bay tới, vỡ tan ngay dưới chân tôi.
"Cút!"
Từ trong phòng vang lên tiếng gào khàn khàn, đầy tức giận của cậu ấy, nhưng rồi lập tức im bặt.
Mùi rượu và khói thuốc xộc thẳng vào mũi, khiến tôi chóng mặt, không khỏi cau mày.
Từ sau khi biết tôi không thích mùi thuốc lá, Cố Úc Trạch đã cai thuốc, thậm chí studio này cũng cấm hút thuốc.
Phòng không bật đèn, rèm cửa kéo kín mít, tối om như mực.
Chỉ có vài tia sáng từ bên ngoài lọt vào, đủ để tôi lờ mờ thấy bóng người ngồi co một chân dưới đất.
Xung quanh vương vãi tàn thuốc và chai rượu. Cố Úc Trạch ngồi giữa đống lộn xộn, đờ đẫn nhìn tôi, trong đôi mắt đỏ ngầu thoáng lên chút ánh sáng, rồi lại cụp xuống như thể chưa từng nhìn thấy tôi.
Tôi bước tới, ngồi xổm trước mặt cậu ấy, vừa đưa tay định chạm vào, đầu ngón tay vừa lướt qua mu bàn tay đã bị né tránh.
"Chúng ta đã chia tay rồi."
Bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của Cố Úc Trạch.
Tôi làm như không nghe thấy, hạ tay xuống, chống tay hai bên người cậu ấy.
Khoảng cách rất gần, chỉ cần ngẩng đầu nhẹ thôi là có thể chạm vào mũi cậu ấy.
Lần này, cậu ấy không né nữa.
Tôi lại nhích sát thêm chút nữa, quả nhiên nghe thấy hơi thở cậu ấy trở nên dồn dập.
Ngay lúc gần như sắp hôn tới, tôi nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn bốn người đang thò đầu vào ngó ở cửa.
"Bốn bạn nhỏ, có muốn học cách chị gái dỗ bạn trai không?"
Ba cậu trai trừ Tô Tranh đỏ bừng mặt, đẩy đẩy nhau lúng túng chạy mất, Tô Tranh thì đi thong thả phía sau, còn tốt bụng đóng cửa giùm tôi, không quên giơ ngón cái.
Bị bọn họ chọc cười, khóe miệng tôi còn chưa kịp hạ xuống, đã nghe Cố Úc Trạch bướng bỉnh phản bác: "Em không phải bạn trai chị."
"Ừm, vậy thì không phải."
Tôi thuận theo lời anh, nhưng nói xong sắc mặt Cố Úc Trạch lại càng tái nhợt, ánh mắt đỏ hoe như sói con bị thương.
"Đau họng rồi à? Có muốn uống chút nước không?"
"Không cần chị lo!"
13
Tôi thở dài, nhìn đôi môi khô nứt của cậu ấy, đứng dậy định đi rót ly nước ấm cho cậu ấy làm dịu cổ họng.
Vừa mới đứng lên một nửa, eo đột nhiên bị siết chặt, tôi mất thăng bằng ngã thẳng vào lòng cậu ấy.
Cố Úc Trạch ôm chặt tôi vào ngực, vùi mặt vào hõm cổ tôi, giọng khàn khàn như hoảng loạn: "Không được đi!"
Tôi còn chưa kịp mở miệng, đã cảm nhận được làn hơi ẩm ướt lan ra trên cổ.
Tim tôi run lên từng hồi.
"Không có đi đâu cả, chị chỉ là đi lấy nước cho em thôi."
Nhưng Cố Úc Trạch dường như không nghe thấy, cảm xúc hoàn toàn mất kiểm soát.
"Đồ lừa đảo! Mới nãy còn nói dỗ em!"
"Giờ lại muốn bỏ đi, hắn ta tìm chị quay lại thì chị liền bỏ em ngay!"
"Chị ơi, em không muốn chia tay đâu."
"Em thích chị quan tâm em, rất thích, chị đánh chửi thế nào cũng được, đừng bỏ em mà."
"Mười hai ngày rồi, em sắp phát điên rồi."
"… Là thế thân cũng được, em sẽ không nổi nóng vì chuyện đó nữa, chị dỗ em đi, chỉ cần dỗ em thôi."
Vải áo ở cổ tôi đã thấm đầy nước mắt, giọng Cố Úc Trạch nhỏ dần, như thể đã vứt bỏ hết gai góc, chỉ còn để lộ sự mềm yếu và dễ tổn thương nhất.
Ngực tôi đau thắt, vừa tự trách vừa xót xa, vội xoay người ôm lấy khuôn mặt cậu ấy, vừa lau nước mắt vừa dỗ dành: "Không chia tay, không chia tay."
"Không phải thế thân, Cố Úc Trạch của chị là duy nhất, từ đầu đến cuối chưa bao giờ là thế thân của ai."
"Bố mẹ chỉ là hiểu lầm thôi."
"Hai năm bên nhau, chị chưa từng nghĩ tới người khác, trong đầu chỉ có em bé của chị, có ăn ngon không, có khỏe mạnh không."
"Cố Úc Trạch, chị yêu em, yêu nhất thế giới."
"Câu này chị đã nói rất nhiều lần rồi đúng không? Em có thể tin, tin cả đời cũng được."
Tôi nói rất nghiêm túc.
Cố Úc Trạch đỏ mắt nhìn tôi, lông mi dài còn đọng nước mắt.
"Thật chứ?"
"Thật. Đừng khóc nữa, nhé?"