Kéo vali về đến nhà bố mẹ, mẹ tôi đã tươi cười đứng đón ngoài cửa, vừa thấy tôi liền ngó ra sau tìm kiếm.
Tìm mãi cũng không thấy ai.
Tôi rửa tay xong ngồi vào bàn ăn, rốt cuộc cũng không tránh khỏi câu hỏi của mẹ.
"Tiểu Trạch đâu? Sao không đi cùng con?"
Ngay cả bố tôi, người vốn ít khi biểu lộ cảm xúc cũng quay sang nhìn, trong mắt ông cũng đầy sự thắc mắc.
Sự thay đổi thật lớn.
Còn nhớ lần đầu tôi đưa Cố Úc Trạch về nhà cũng đúng dịp Trung Thu.
Bố mẹ nhìn chàng thiếu niên còn trẻ con non nớt, rất bất ngờ. Dù ngoài mặt không nói gì, nhưng tôi biết họ không thực sự đồng ý.
Thật ra tôi cũng không định sớm như vậy đã dẫn cậu ấy về ra mắt, nhưng Cố Úc Trạch nói rằng chưa bao giờ có cảm giác được đón Tết đoàn viên cùng gia đình.
Ánh mắt và giọng điệu cậu ấy lúc đó quá đỗi cô đơn, khiến người ta vừa xót xa vừa thương cảm.
"Từ nay mỗi dịp Trung Thu, chị sẽ cùng em đón. Em có thể coi gia đình chị như gia đình của em vậy."
Khi ấy tôi ôm cậu ấy, đã hứa như thế.
Bây giờ bố mẹ tôi đã coi cậu ấy như nửa đứa con trai trong nhà, còn tôi thì lại thất hứa rồi.
"Chúng con chia tay rồi."
Tôi tưởng mình có thể nói rất bình tĩnh, nhưng khi thốt ra vẫn không kiềm được chút nghẹn ngào.
Nghe vậy, mẹ tôi hoảng hốt.
"Tiểu Trạch ngoan thế, sao lại chia tay? Con bắt nạt nó hả?"
...
Nghe xem, không biết còn tưởng Cố Úc Trạch mới là con ruột của bà.
Vì không muốn bị oan ức, và cũng có lẽ vì cần ai đó giúp mình tìm một lý do để mình bị đá, tôi kể lại chuyện xảy ra hôm đó một cách thành thật.
Mẹ tôi nghe xong trợn tròn mắt, rồi như chợt nhớ ra gì đó, nhìn bố tôi, cả hai cùng lộ vẻ hối hận.
"Trời ơi, tại mẹ hôm đó lắm mồm!" Mẹ tôi vỗ đùi rồi thốt lên.
"Hôm nào ạ? Mẹ đang nói gì vậy?" Tôi không hiểu.
"Chính là hôm con lần đầu đưa Tiểu Trạch về nhà đó. Mẹ thấy đôi mắt phượng của nó giống với Trần Thâm, chỗ khóe mắt còn có nốt ruồi giống nhau nữa. Mẹ liền hiểu nhầm, tưởng con chia tay Trần Thâm rồi nhưng vẫn còn nhớ nhung, nên mới tìm thế thân, còn kéo bố con vào bếp bàn chuyện này."
"Vừa mới nói xong thì thấy Tiểu Trạch đi ngang qua bếp. Lúc đó thấy mặt nó không biến sắc, cứ tưởng nó không nghe thấy, ai ngờ..."
Ai ngờ cậu ấy không chỉ nghe thấy, mà còn giấu trong lòng, âm thầm giận dỗi cả một năm trời.
Cái tên ngốc đó!
"Mẹ! Sao mẹ lại tự tưởng tượng lung tung như vậy!"
"Tiểu Trạch nhà mình từ mắt, mũi, miệng, chỗ nào cũng đẹp hơn Trần Thâm, sao lại giống chứ?"
Tôi vừa tức vừa lo, vội vã đứng dậy.
Giờ tôi đã hiểu vì sao từ sau hôm đó Cố Úc Trạch bắt đầu hay giận dỗi vô cớ, lạnh nhạt không rõ lý do.
Vô số lần chiến tranh lạnh, mỗi lần đến đón tôi đều đeo kính râm, lúc tôi quan tâm đến mắt cậu ấy thì cậu ấy lại giận dữ... thì ra là vì chuyện này.
"Bố, mẹ, con đi trước đây!"
Tôi cầm điện thoại chạy nhanh ra ngoài, trước khi khép cửa còn nghe tiếng mẹ tôi gọi với theo: "Đi mau đi con, ăn cơm đoàn viên để ngày mai cũng được!"
12
Trên đường lái xe đi tìm Cố Úc Trạch, tôi đã gọi cho cậu ấy rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng đều không có người nghe máy.
Khi tôi tới studio mà ban nhạc của họ thuê, vừa hay cửa không khóa, bốn người còn lại trong ban nhạc đang ngồi trên sofa ở phòng khách.
Tô Tranh đang nói chuyện, vẻ mặt đầy bất bình.
"Phải nói là Cố Úc Trạch đáng đời! Chị Khinh Nhiên tốt như vậy, thế mà anh ấy lại đòi chia tay! Giờ thì nhốt mình trong phòng tự hành hạ bản thân cho ai xem chứ!"
"Không thể nói vậy được, biết đâu có hiểu lầm gì đó."
"Anh Cố đã tự nhốt mình trong phòng hai ngày rồi, không gặp ai, cũng không ăn uống gì, em thực sự lo sẽ có chuyện xảy ra."
"Đúng vậy, hay là chúng ta gọi cho chị Khinh Nhiên đi?"
"Nhưng anh Cố không cho gọi mà?"
Tôi đứng ngoài cửa nghe mà tim thắt lại, vô tình đụng phải cửa sắt phát ra tiếng động.