Tôi bỗng nghi ngờ không biết hình tượng trước đây của mình trong mắt anh ta rốt cuộc ngốc nghếch, si tình đến mức nào nữa.
Chắc cũng chẳng đến nỗi đó chứ?
Lúc này, một nhóm thanh niên có cả nam lẫn nữ từ cửa khách sạn đi ra.
Tôi cố tình lớn giọng: “Trần Thâm, tôi đã có bạn trai rồi, anh còn muốn nắm tay tôi không buông sao?”
Trần Thâm rất sĩ diện, nhận ra ánh nhìn của người khác xung quanh, liền lập tức thả tay tôi ra.
Tôi lập tức lùi hai bước, giọng lạnh băng: “Tránh xa tôi ra. Lát nữa bạn trai tôi tới thấy được lại hiểu nhầm thì phiền đấy.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, một chiếc Land Rover màu đen vừa lúc dừng ngay trước mặt tôi.
Kính xe hạ xuống, Cố Úc Trạch đeo kính râm đang ngồi trong xe nhìn tôi.
Chỉ cần nhìn khuôn mặt đẹp trai của “em nhỏ” nhà mình thôi, cơn tức do Trần Thâm gây ra cũng tiêu tan gần hết.
Không buồn liếc người đang giả vờ mất hồn bên cạnh, tôi thẳng thừng lên xe ngồi ghế phụ.
7
Cố Úc Trạch để lại cho Trần Thâm một luồng khói xe xộc thẳng vào mặt.
Tôi cài dây an toàn xong, quay đầu nhìn cậu ấy.
Môi mím chặt, toàn thân tỏa ra khí áp thấp, cảm giác quen thuộc này nói cho tôi biết, Cố Úc Trạch lại đang giận dỗi.
Lúc đèn đỏ, tôi đưa tay véo má cậu ấy, định hỏi xem giận cái gì.
Nhưng cậu ấy tránh đi, mắt nhìn thẳng về phía trước, không liếc tôi cái nào, chỉ lạnh nhạt thốt ba chữ: “Chưa rửa tay.”
“…”
Ai là người trước đây lúc tôi tay đầy bùn đất vẫn mè nheo đòi tôi ôm, tôi còn chưa nói đấy nhé.
Tôi rút tay về, hiểu ngay nguyên nhân, rõ ràng là do cậu ấy nhìn thấy cảnh tôi bị Trần Thâm kéo tay.
“Chị với Trần Thâm…”
Tôi định giải thích thì bị ngắt lời.
“Em không muốn biết!”
Tôi cau mày khó hiểu.
Tôi biết Cố Úc Trạch hay ghen, tính chiếm hữu cao, nhưng chưa từng vì tôi tiếp xúc với nam giới mà giận dỗi đến vậy.
Lúc về đến nhà, Cố Úc Trạch liền nhốt mình trong phòng ngủ phụ giận dỗi, tôi muốn dỗ cũng không dỗ được.
Không còn cách nào, tôi đợi một lúc, rồi cố ý lấy xà phòng rửa tay tạo thành bọt, sau đó hét lên một tiếng: “Á!”
Chưa tới ba giây, tôi nghe tiếng mở cửa phòng bên cạnh kèm theo tiếng bước chân gấp gáp của Cố Úc Trạch chạy tới.
Tôi không bỏ qua vẻ lo lắng trong mắt cậu ấy, cũng không bỏ sót ánh mắt giận dỗi khi phát hiện bị tôi lừa.
Cậu ấy quay người định bỏ đi, tôi lạnh giọng: “Đứng lại! Em mà đi là chị không dỗ nữa đâu.”
Cố Úc Trạch kinh ngạc nhìn tôi, mắt hơi ửng đỏ, cuối cùng cũng đứng yên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, giơ đôi tay đầy bọt lên trước mặt cậu ấy, giọng ra lệnh: “Em không phải nói ghét chị bẩn à? Vậy tự rửa đi, rửa đến khi nào thấy sạch mới thôi.”
Lần này, Cố Úc Trạch không từ chối nữa, đi đến phía sau tôi, ôm trọn từ phía sau bằng tư thế chiếm hữu tuyệt đối, cằm tựa lên vai tôi, mở vòi nước rồi cùng tôi rửa tay.
Cậu ấy rửa rất kỹ, đến khi sạch bong vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Hơi thở ấm nóng phả lên gáy khiến tôi ngứa ngáy tê dại.
Tôi nhìn cậu ấy qua gương, hàng mi dài khẽ rung, ánh mắt cụp xuống, liền ngoan ngoãn dỗ dành.
“Chị có thể xoa xoa em bé hay ghen tuông nhà chị được chưa?”
“Miễn cưỡng cho sờ đấy.”
Cố Úc Trạch miệng thì cứng, nhưng đầu thì vẫn quen thói dụi vào lòng bàn tay tôi.
8
Tiếc là người vừa mới dỗ xong, lại bị tôi vô tình chọc giận tiếp.
Tôi nằm trong lòng Cố Úc Trạch, vô tình hỏi cậu ấy sao hôm nay lại đeo kính râm.
Cậu ấy khựng lại, lực nắm tay tôi cũng siết chặt hơn.
Hồi lâu sau mới lặng lẽ đáp: “Mắt hơi khó chịu.”
Tôi bị dọa, ngồi bật dậy, giọng lo lắng: “Mắt làm sao vậy? Đã đi bệnh viện chưa? Nếu chưa thì giờ chị đưa cậu đi!”
Cố Úc Trạch chẳng những không cảm kích, mà còn sa sầm mặt, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng chưa từng thấy.
“Chị chỉ lo cho đôi mắt này thôi à?”
Tôi sững người, ngơ ngác vài giây mới kiên định trả lời: “Đương nhiên là lo chứ.”