Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 35 - Đôi tay trong gương
Chị gái tôi bĩu môi nói: 'Sư phụ của em cũng là một lão già giảo hoạt, trước đó người của Đào Nam Xuyến đối với ngươi nổ súng thời điểm, ông cái gì cũng chưa làm, lúc đó còn lấy điện thoại di động ra quay video.'
Bây giờ ngược lại tốt, trên mặt nói là giúp ngươi báo thù, kỳ thực là muốn lừa tiền của cái phú bà họ Đào kia rồi.'
Tôi thầm nghĩ chị gái tôi ngươi đừng có nói như vậy, lúc đó ngươi trực tiếp đem mấy người bao gồm Đào Nam Xuyến toàn bộ giải quyết rồi, sư phụ tôi tự nhiên không có cơ hội ra tay.
Đối với sư phụ, tôi vẫn là rất hiểu rõ, ông bình thường rất che chở.
Đặc biệt là tôi, nếu là bị người khi dễ, ông khẳng định sẽ đi cho tôi đòi lại công đạo.
Tôi mở miệng nói: 'Sư phụ, Đào Nam Xuyến chân đều bị vặn thành hình xoắn ốc rồi, ngài để cho cô ta ngày sau dập đầu xin lỗi ngài, vậy cũng không biết phải đợi đến khi nào mới tới đây.'
Sư phụ cười nói: 'Có thể tới thì tới, không thể tới thì thôi đi. Dù sao thằng nhóc như con cũng không bị thương, ngược lại là cô ta, rất hận đấy.'
Tôi thở dài một hơi, có chút cạn lời, nói: 'Ai, sư phụ, tôi đều nói rồi, đó không phải là tôi làm đấy, thật không phải là tôi, tôi đến bây giờ còn rất hoảng sợ.'
Sư phụ gật gật đầu: 'Được được được, chúng ta không nói cái này nữa, buổi trưa muốn ăn cái gì? Lần trước mang con tới Giang Nam này cũng là qua năm kia.'
'Tùy tiện ăn chút đi, buổi chiều cháu sớm một chút về trường học, buổi tối còn muốn tự học đấy.'
'Được, ta mang con đi ăn một nhà hương vị không tồi cừu thịt lẩu, quán lâu năm rồi.'
......
Buổi trưa cùng sư phụ ăn đơn giản một chút bữa cơm, sau đó tôi ngồi xe tới huyện thành trung học.
Tôi ở huyện thành khiếu Lĩnh Tần, sơ trung tên là Lĩnh Tần trung học.
Sư phụ đưa tôi đến trường học xong, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng sư phụ, thẳng đến khi ông biến mất trong tầm mắt của tôi, tôi mới tiến vào trường học.
Tới ký túc xá, ba người bạn cùng phòng khác đã tới rồi.
Chúng tôi ký túc xá cùng ở có bốn người, hơn nữa đều là một lớp đấy.
Ký túc xá trưởng gọi là Giang Khôn, là một người béo, ngủ trên giường tầng trên của tôi.
Tôi đối diện dưới giường là Vương Bình, cái người này gầy yếu, tóc rất vàng, điển hình dinh dưỡng không tốt.
Anh ta có một khuyết điểm, đó chính là thường thừa dịp lúc chúng tôi không có ở đây, trộm đồ ăn vặt của chúng tôi ăn.
Trên giường Vương Bình là Mã Kiệt.
Mã Kiệt mang một cặp kính mắt, bình thường thích xem sách giáo khoa ngoại khóa, bao gồm tiểu thuyết liệt. Cho nên chúng tôi đều gọi anh ta là Thư Ngốc Tử.
'Ai da, Phi Ca trở về rồi à?' Vương Bình bỉ ổi đi tới nghênh đón tôi, một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào túi của tôi xem.
Tôi mở miệng nói: 'Đừng có nhìn nữa, lần này không mang đồ ăn.'
'Phi Ca, tình cảm của chúng ta chẳng lẽ chỉ như vậy sao? Trong mắt của cậu, tôi chẳng lẽ chính là một cái ký ức các cậu đồ ăn vặt tồn tại à?' Vương Bình cố ý âm dương quái khí nói.
Tôi cũng lười phản ứng anh ta, đem túi sách và hành lý để vào trong tủ, sau đó nằm lên trên giường chuẩn bị ngủ một giấc. "
Anh ta tiếp tục nói: 'Có xem hay không?'
'Video hay là tiểu thuyết?' Với cái tuổi này của tôi, đối với một ít tri thức vẫn là rất khát vọng đấy.
'4 cái, tất cả video đều tải xuống đầy rồi, có muốn xem hay không?' Giang Khôn đứng dậy đi xuống giường.
Vương Bình ghé vào trên giường của mình, cười nói: 'Không đẹp mắt, đều là nước ngoài, không có ý nghĩa.’ Giang Khôn trừng anh ta một cái: 'Ngươi hiểu cái gì, im miệng cho ta. Ngươi muốn xem, ta còn chưa chắc đã cho ngươi xem.'
Mã Kiệt buông xuống quyển tiểu thuyết trong tay, hiếu kỳ nói: 'Khôn ca, tôi có thể xem sao?' tôi sẽ mượn cho hai người các cậu, sau đó hai người các cậu tùy tiện xem nha.' Giang Khôn cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
Vốn dĩ đã đứng dậy, tôi lần nữa ngả về trên giường: 'Vậy thì thôi đi, tôi không xem nữa, cậu tự mình giữ lại xem từ từ đi.'
Cái tên này, thật đúng là sư tử ngoạm lớn, xem một cái phim mà thôi, vậy mà còn muốn tôi và Mã Kiệt bao anh ta một tuần bao đồ ăn vặt, thật đúng là nằm mộng giữa ban ngày.
Mã Kiệt cũng vội vàng khoát tay áo nói: 'Vậy thì tôi cũng không xem nữa.'
Giang Khôn gấp gáp nói: 'Ai nha, hai người các cậu làm như vậy làm cái gì à? Một tuần đồ ăn vặt mà thôi, một ngày tối đa phá phí các cậu hai ba đồng tiền, nói cách khác, hai người các cậu từ thứ hai đến thứ sáu, nhiều nhất trên người tôi tiêu tốn mười lăm đồng tiền.'
Mã Kiệt tiếp tục khoát tay áo: 'Tôi cự tuyệt, bất quá tôi phát hiện, Khôn ca cậu thật đúng là càng ngày càng có thể tính toán rồi đấy.'
Tôi phụ họa nói: 'Đúng vậy, thật sự là quá biết tính toán.'
’ Một tuần ăn vặt có là gì so với những gì tôi đã tải chứ? Hai người các cậu a, thật sự là quá không biết xấu hổ.'
Tôi có chút cạn lời, tôi lại không xem, sao liền quá không biết xấu hổ rồi?
Vương Bình lúc này cười nói: 'Khôn ca, lúc anh cho tôi xem, có thể đừng có cùng tôi muốn tiền nha, cậu nếu là cùng bọn họ muốn tiền, vậy liền lộ ra quan hệ có chút xa cách rồi.' nằm trở lại trên giường, sau đó đắp kín chăn: 'Các cậu không xem tôi xem.'
Rất nhanh, giường rầm rì rung động lên.
Tôi đối với phía trên đá một cước: 'Mẹ ơi, giữa ban ngày ban mặt, cậu làm cái quái gì vậy?.'
Giang Khôn vươn đầu ra: 'Tôi còn chưa bắt đầu nữa, vẫn đang xem đây.'
Sau đó đối với Vương Bình nói: 'Cậu đi mở cửa đi.'
Vương Bình đứng dậy chạy đi mở cửa.
Tiến vào lại làm chúng tôi sửng sốt là chủ nhiệm lớp Mã Hữu Mai.
Mã Hữu Mai là một phụ nữ trung niên, ngày thường rất hung, rất nhiều bạn học sau lưng đều gọi cô ta là Diệt Tuyệt Sư Thái.
Cô ta đi vào ký túc xá, hôm nay sắc mặt hiếm thấy có thể tươi cười: 'Các cậu đều tới đủ cả rồi, về trường học đều rất tích cực a.'
Chúng tôi bốn người cùng nhau kêu một câu lão sư hảo.
Mã Hữu Mai ừ một tiếng: 'Tới thông báo cho các cậu một sự việc, buổi tối hôm nay tự học không cần lên nữa.'
Lời còn chưa dứt, Vương Bình ha ha cười lên, cái tên này trực tiếp vui sướng ra tiếng.
Mã Hữu Mai trừng anh ta một cái: 'Vương Kiến Phi mỗi năm các loại khảo thí đều là đệ nhất đệ nhị, anh ta có làm sao cười à? Anh cái con người này, mỗi lần khảo xấp xỉ hạng nhất từ dưới lên, vừa nghe đến không cần lên tự học, liền hưng phấn như vậy? Học tập thời điểm làm sao không thấy anh cao hứng như vậy? Anh cho tôi bây giờ đi sân vận động, sau đó nhảy cóc năm vòng.'
Vương Bình trong nháy mắt lại cũng không cười nổi nữa, anh ta tiểu thanh nói: 'Lão sư, tôi......'
'Để cho anh đi thì anh đi, nếu không thì mười vòng!' Mã Hữu Mai rất là ác ngoan hung dữ nói.
Vương Bình chỉ đành bất đắc dĩ đi ra khỏi ký túc xá.
Đợi Vương Bình và Mã Hữu Mai đều đi rồi, tôi và Giang Khôn đều nhịn không được phá lên cười.
Giang Khôn vỗ vỗ bụng bự của mình nói: 'Vừa rồi nhịn cười thật đúng là khó chết tôi rồi, cái này Vương Bình, thật đúng là sống hảo.'
Mã Kiệt lấy ra quyển tiểu thuyết cất ở dưới gối đầu, cũng không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu xem sách.
Tôi nghiêng người, chuẩn bị nhắm mắt ngủ một hồi.
Đột nhiên, tôi chú ý tới tấm gương toàn thân trên tủ đầu giường của Vương Bình có chút không đúng lắm.
Chỉ thấy một đôi tay nhỏ bé trắng bệch từ trong gương duỗi ra, tựa hồ là muốn xé mở gương......"