Bí Mật Âm Dương - Chương 17

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 17 - Ba người sai



Nghe chị gái nói như vậy, trong lòng tôi càng thêm khó chịu.


Nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.


Chị gái vội dùng tay áo giúp tôi lau nước mắt, cười nói: "Ối chà, đừng khóc nữa, qua hết rồi, qua hết rồi."


“Em trai ngoan của chị, chị đảm bảo sau này sẽ không nhắc tới những chuyện này với em nữa. Em nhìn xem em, cũng mười lăm tuổi rồi, sao vẫn còn khóc nhè như vậy?”


Tôi tự mình cũng lau nước mắt, cố gắng mím môi, muốn nói lại thôi, đem những lời muốn nói nuốt trở về.


Giờ khắc này, tôi không biết nên nói gì với chị gái.


Việc duy nhất tôi có thể làm, chính là để cho bản thân không ngừng trở nên mạnh mẽ, sau đó báo thù cho người nhà.


Chị gái thấy tôi không khóc nữa, tươi cười nói: “Em trai, em vẫn là không khóc thì đẹp hơn.”


Đẹp hơn?


Con trai thì nên dùng từ hình dung như thế nào cho hay chứ.


Tôi phải là đẹp trai chứ.


Trong lòng tôi nghĩ như vậy, trên miệng cũng không nói ra.


Sư phụ lúc này quay đầu lại nhìn tôi một cái, ông chậm rãi nói: "Kiến Phi, mắt con làm sao đỏ hết cả lên vậy?"


Tôi vội vàng giải thích: "Vừa nãy có cát bay vào mắt......"


Sư phụ cười hì hì nói: "Vậy con thật là xui xẻo ha, hai con mắt đều bị cát bay vào hả? Bởi vì ta thấy hai bên mặt con đều có nước mắt."


Tôi đưa tay tùy tiện lau mặt, không nói gì.


Sư phụ quay người, cũng không hỏi nhiều.


Rất nhanh, chúng tôi đến được Tiểu Đường Thôn.


Sư phụ dẫn tôi, đến nhà Lưu Khang.


Nhà Lưu Khang ở phía sau thôn.


Trong nhà là một căn nhà trệt cộng thêm một cái sân, diện tích không lớn lắm.


Lưu Khang đang ngồi xổm ở cửa hút thuốc, thấy chúng tôi đến, vội vàng đứng dậy, rất kích động nói: "Tam gia, ông đến rồi."


Sư phụ thấp giọng nói: "Vào nhà nói."


Đến sảnh đường.


Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nhà Lưu Khang rất đơn giản.


Bàn ghế cũ kỹ, tường vách loang lổ.


Trên vách tường sảnh đường còn treo một khung ảnh, trong khung ảnh là di ảnh của một chàng trai trẻ.


Tôi lập tức hiểu ra, đây chắc là chồng của Vương Kiều Kiều, cũng chính là em trai của Lưu Khang.


Nhưng điều khiến tôi khó hiểu, là tại sao trong nhà có di ảnh của chồng Vương Kiều Kiều, lại không có di ảnh của Vương Kiều Kiều?


Lưu Khang chỉ vào trường kỷ nói: “Tam gia, ông và đồ đệ ngồi trước đi, tôi rót trà cho hai người.”


Sư phụ khoát tay nói: “Không cần đâu, ta đến đây chính là muốn tìm hiểu một chút sự tình, sau đó nhanh chóng giải quyết oán hận của Vương Kiều Kiều.”


Vừa nói, từ bên trong phòng đi ra hai bóng người.


Chỉ thấy một bà lão đỡ một ông lão đi ra.


Sắc mặt của ông lão trắng bệch vì bệnh tật, ông ngồi trên ghế, không ngừng ho khan.


Lưu Khang tiến lên nhỏ giọng nói: “Ba, ba không sao chứ?”


Ông lão vươn tay đẩy anh ta một cái: “Ngươi cút qua một bên cho ta.”


Nói xong, ông nhìn về phía sư phụ tôi: “Tam gia, chuyện này ông nhất định phải giúp chúng tôi giải quyết đó.”


Lưu Khang đứng ở một bên, cúi đầu, cũng không nói gì.


Bất quá tôi bắt được, trong mắt anh ta thoáng qua một tia âm lãnh, thoáng cái liền biến mất cái loại kia.


Sư phụ tôi hắng giọng một tiếng: "Nói tình huống tối hôm qua đi, đúng rồi, chuyện này các ngươi có nói cho những người khác trong thôn biết chưa?"


Lưu Khang nói: " Vẫn chưa ."


Sư phụ tôi gật đầu nói: "Được, vậy bắt đầu đi."


Mẹ của Lưu Khang, cũng chính là bà lão kia mở miệng nói: "Tối qua khoảng mười giờ, tôi đứng dậy đi vệ sinh."


"Nhà tôi nhà vệ sinh ở phía trước sân, nhà vệ sinh không có đèn, tôi mang theo đèn pin đi."


"Tôi mở đèn pin ra, nhìn thấy trong hố xí có một cái đầu."


"Cái đầu kia nhìn có chút giống con dâu tôi Vương Kiều Kiều, nhưng tôi dùng đèn pin soi lại hố xí thì cái đầu kia không thấy đâu nữa."


"Tôi cho rằng mình bị hoa mắt, bèn đi vệ sinh xong về nhà đi ngủ."


"Nhưng tôi lúc đó vừa tiến vào sảnh đường, vừa nhìn thấy trong sảnh đường có một người đứng."


"Người kia chính là con dâu tôi Vương Kiều Kiều, cả mặt đều là máu......"


Nói đến đây, giọng của mẹ Lưu Khang bắt đầu run rẩy, cả khuôn mặt đều tràn đầy sợ hãi.


Bà chỉ vào góc tây bắc của sảnh đường nói: "Lúc đó Vương Kiều Kiều đứng ở đó, cô ta nhìn tôi, trên mặt rất nhiều máu, cô ta cười với tôi......"


Chị gái tôi nghe xong, thân hình lóe lên, xuất hiện ở vị trí mà mẹ Lưu Khang chỉ, sau đó nhếch miệng cười với tôi.


Tôi nghĩ thầm chị gái thật đúng là không chút thay đổi, vẫn là bộ dáng tinh nghịch như trước kia.


Chị gái lúc này mở miệng nói: "Bà lão này nói dối, Vương Kiều Kiều lúc đó nếu đứng ở vị trí này, mở cửa đi vào thuộc về khu vực điểm mù, sao có thể vừa nhìn liền thấy được?"


Tôi hơi khựng lại, nhưng lập tức hiểu ý của chị gái.


Chị gái nói không sai, góc tây bắc ở bên tay phải của cửa sảnh đường, đi vào nhà, không thể nào vừa nhìn liền thấy.


Chuyện này giống như chơi game góc nhìn thứ nhất vậy, lúc vào phòng, ánh mắt đầu tiên nhất định là nhìn vào vị trí chính giữa phòng.


Tôi đi đến bên người chị gái, sau đó nói ra nghi ngờ trong lòng.


Tôi vừa dứt lời, mẹ Lưu Khang gấp gáp nói: “Ngươi là cái gì chứ? Ta cùng Tam gia nói chuyện, tới lượt ngươi xen mồm à?”


Tôi có chút muốn bật cười, trong lòng nghĩ tôi chẳng qua chỉ là đưa ra nghi ngờ của mình thôi mà, bà lão này kích động như vậy làm gì?


Sư phụ bình thản nói: "Anh ta là đồ đệ của tôi, tự nhiên có tư cách xen mồm. Tôi cảm thấy, đồ đệ của tôi nói không sai, bà đang nói dối đúng không?"


Trong chốc lát, bố Lưu Khang và Lưu Khang đều đem ánh mắt tập trung ở trên người mẹ Lưu Khang.


Mẹ Lưu Khang cố gắng mím môi, sắc mặt biến đổi có chút khó coi.


Chị gái nhỏ giọng nói với tôi: "Bà lão này dám nói dối em, có muốn chị nhổ cái lưỡi của bà ta không?"


Tôi không chút động đậy mà lắc đầu, ý bảo chị ngàn vạn lần đừng làm như vậy.


Bởi vì theo tôi thấy, chuyện này hoàn toàn không cần thiết.


Nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng lại, chị gái đã lóe mình, cưỡi lên trên cổ mẹ Lưu Khang.


Sau đó nâng tay lên ác độc nói: "Cho dù không nhổ lưỡi, thì cũng phải giáo huấn một chút!"


Nói xong, một cái tát giáng xuống trên mặt mẹ Lưu Khang.


Một cái tát này giáng xuống, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng mẹ Lưu Khang lại kêu thảm một tiếng, đưa tay vô thức che mặt.


Cùng với cái tiếng che mặt kia, từ trong miệng của bà bay ra một cái răng.


Chị gái ha ha cười lớn: "Sướng, thật là sướng a!"


Mẹ Lưu Khang thì trợn to hai mắt, rất sợ hãi nói: "Ai? Ai đánh ta?"


Cha Lưu Khang giận dữ quát: "Ngươi đang làm cái gì vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật, ai đánh bà? Ngươi đừng muốn cố ý gây chuyện rồi bảo cho ta! Ngươi cùng Tam gia thành thật nói, ngươi từ đầu có phải là đang nói dối hay không?"


Mẹ Lưu Khang mang theo giọng nghẹn ngào nói: "Nhưng vừa rồi thật sự có người đánh ta một bạt tai, răng của ta đều bị đánh rớt rồi! Các ngươi xem mặt của ta, có phải là sưng lên không?"


Còn chưa nói xong, bên phải mặt của bà đã đỏ lên, nhưng không sưng.


Ta cố ý nói: "Lẽ nào, con dâu của bà tức giận trở về rồi?"


Ta vừa nói xong, cả ba người đều trợn to hai mắt, trên mặt tràn đầy sợ hãi.


Mẹ Lưu Khang trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất: "Tiểu Kiều ơi, mặc kệ nói như thế nào, con đều là con dâu của nhà họ Lưu. Lưu Siêu trước kia đối đãi với con cũng rất tốt, ta làm mẹ chồng, đối với con tuy rằng khắc nghiệt một chút, nhưng cũng xem như là bình thường đối đãi đi?"


"Con đã tự mình lựa chọn uống thuốc trừ sâu tự sát, vậy thì không nên biến thành ác quỷ trở về hại người, con nên an tâm đầu thai đi."

 
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo