Bí Mật Âm Dương - Chương 16

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 16 - Chúng có thực sự tồn tại không?



Nghe thấy tiếng gọi ngoài kia, tôi chuẩn bị rời giường.


Lúc này, trong phòng ngủ cách vách truyền đến tiếng sư phụ rời giường.


Còn có tiếng sư phụ kêu: "Chờ một chút, ta tới ngay!"


Tôi cũng rời giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, đến tiền viện.


Chỉ thấy ngoài cổng lớn tiền viện đang đứng một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm.


Da hắn ngăm đen, mặc đồ tang.


Sư phụ mở cửa lớn ra, hỏi: "Chuyện gì?"


Người đàn ông râu ria lẩm bẩm nói: "Em dâu tôi biến thành quỷ rồi, tối qua về nhà, bố tôi bị dọa ngất đi."


Em dâu?


Tôi có chút nghi hoặc.


Sư phụ nói nhẹ nhàng: "Ta biết rồi, ngươi về trước đi, ta và đồ đệ buổi chiều sẽ đến nhà ngươi một chuyến, bố ngươi không sao chứ?"


"Người không sao, chỉ là bị dọa không nhẹ." Người đàn ông râu ria lau mồ hôi trên trán.


"Ngươi cũng nhìn thấy cô ta sao?" Sư phụ hỏi tiếp.


"Tôi không nhìn thấy, nhưng tôi tối qua nghe thấy tiếng cô ta cười, nghe rất đáng sợ." Người đàn ông râu ria mặt đầy kinh hãi.


Sư phụ an ủi ông ta vài câu, rồi tiễn ông ta đi.


Tôi trở về phòng khách, chờ sư phụ trở về.


Rất nhanh, sư phụ trở về.


Sư phụ mở lời: "Vừa nãy người kia tên là Lưu Khang, là anh trai ruột của chồng Vương Kiều Kiều."


"Chồng của Vương Kiều Kiều tên gì?" Tôi hỏi.


Sư phụ đáp: "Sao ta biết chồng Vương Kiều Kiều tên gì? Lúc Vương Kiều Kiều uống thuốc trừ sâu chết, chính là Lưu Khang tìm ta đến làm pháp trừ cho Vương Kiều Kiều đó."


Vừa nói, ông lộ vẻ đắc ý: "Bởi vì người trong thôn đều biết, phong thủy tiên sinh, vẫn là Triệu Lão Tam ta."


Tôi: "......"


Sư phụ thổi râu trừng mắt: "Sao? Xem thường sư phụ ta hả?"


Tôi vội xua tay: "Không có không có, sư phụ người nghĩ nhiều rồi."


Trong lòng tôi, ông là thầy phong thủy và tróc quỷ sư giỏi nhất rồi.


Sư phụ cười khà khà: “Cũng gần đúng rồi, lão tử thích nhóc con nịnh hót này.”


Tôi bỗng mở miệng hỏi: “Vương Kiều Kiều uống thuốc trừ sâu chết, tại sao oán hồn lại không tan, sau đó về nhà dọa người nhà?”


Nếu thật sự là uống thuốc trừ sâu chết ngoài đồng, vậy tối qua tôi dùng thuật thám linh, chắc chắn phải nhìn thấy dấu vết linh thể của cô ấy.


Nhưng bùa truy tung thả ra không có chút phản ứng nào, chuyện này giải thích thế nào?


Sư phụ thở dài: “Có một số việc thực ra ta biết rõ trong lòng, nhưng dù sao chúng ta cũng không phải là cảnh sát.”


Tôi lập tức hiểu ra ý của sư phụ: “Vậy nói cách khác, ông sớm biết Vương Kiều Kiều không phải là uống thuốc trừ sâu chết?”


Sư phụ khẽ gật đầu: “Là bị người ta ép uống thuốc độc chết, nhưng có phải là cô ta tự nguyện uống hay không thì ta không rõ.”


Dù sao lúc làm pháp trừ ngoài đồng tôi đã phát hiện, căn bản không có chút oán niệm nào.


Theo lẽ thường, người tự sát đều sẽ biến thành Địa quỷ, rồi ở lại nơi tự sát, cho đến khi tội ác tự thân kết thúc, mới có thể luân hồi chuyển thế.


Tôi đáp: “Không sai, cho nên ông sớm biết Vương Kiều Kiều không phải tự sát bằng thuốc trừ sâu.”


Cho nên tối qua khi tôi nói đã nhìn thấy nữ quỷ áo trắng, ông mới gấp gáp đi xem.


“Chẳng lẽ ngay từ đầu, ông đã liệu rằng nhất định sẽ xảy ra chuyện?”


Sư phụ cười: “Chưa đến mức đó, ta cũng không có năng lực tiên tri.”


Tôi hỏi: “Vậy tiếp theo phải làm sao? Vạch trần chân tướng? Để oán hồn của Vương Kiều Kiều được an ủi?”


Sư phụ có chút do dự: “Cũng phải làm rõ mọi việc ngọn ngành, sau đó đi bắt long mạch rồi nói, lỡ đâu Vương Kiều Kiều này vốn là một ác nhân thì sao.”


Tôi cố gắng mím môi, không nói gì nữa.


Chị gái lúc này xuất hiện trên bàn ăn ở sảnh đường.


Cô chống cằm nhìn tôi, cười khẽ nói: “Em trai, chị cảm thấy Vương Kiều Kiều không nên là ác nhân.”


Tôi hiểu ý của chị gái, đó là khi tôi đi đưa Lý Nguyệt tối hôm qua, tôi mới gặp nữ quỷ áo trắng đó lần đầu.


Khi đó nữ quỷ áo trắng không hề chủ động tấn công tôi, cũng không có bất kỳ hành động hù dọa nào.


Bất quá trước mắt tất cả đều là phỏng đoán của tôi.


Chưa biết chừng nữ quỷ áo trắng tôi nhìn thấy căn bản không phải là oán hồn của Vương Kiều Kiều.


Chân tướng của mọi chuyện, chỉ có cùng sư phụ từ từ vạch trần.


Ăn trưa xong, tôi và sư phụ cùng nhau nghỉ ngơi một lát.


Một giờ rưỡi chiều, sư phụ và tôi lại xuất phát, tiến về Tiểu Đường Thôn.


Lần này sư phụ không mang theo kiếm gỗ đào, mà là lấy từ trong ngăn kéo ra mấy lá Ngũ Lôi Phù.


Nhìn thấy Ngũ Lôi Phù, trong lòng tôi kinh ngạc.


Loại bùa này không phải là bùa đơn giản, một lá cũng có thể khiến một lệ quỷ bay hồn bạt vía.


Tôi không hiểu, sư phụ cần gì phải mang nhiều Ngũ Lôi Phù như vậy.


Dĩ nhiên, tôi cũng không hỏi nhiều.


Sư phụ làm việc, vậy thì nhất định có suy nghĩ của ông.


Chị gái vẫn đi theo chúng tôi, trên đường, cô ấy đều ngồi trên cổ sư phụ, sờ đầu trọc của sư phụ, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười kỳ quái.


Theo tôi thấy, cùng với sự trưởng thành về tuổi tác, tâm tính của tôi càng thêm thành thục.


Có điều chị gái này của tôi không có bất kỳ thay đổi nào thì thôi, còn càng ngày càng kỳ quái.


Ngoại trừ hành vi cử chỉ, thì chính là không nói được nữa rồi.


Thường xuyên vô cớ bật cười, thậm chí có lúc một mình ngồi xổm ở góc tường nhìn chằm chằm vào tường mấy tiếng đồng hồ.


Dĩ nhiên, tôi không ghét bỏ chị gái mình, chỉ là không tài nào lý giải được những hành động kỳ lạ của cô ấy mà thôi.


Năm năm tuổi năm đó, cả nhà bị giết.


Khi bọn họ lại xuất hiện trước mặt tôi, bản thân tôi cũng hoài nghi, bọn họ rốt cuộc có phải là người nhà của tôi hay không?


Tại sao người nhà của tôi người khác không nhìn thấy? Chỉ có tôi mới nhìn thấy?


Tại sao người nhà của tôi nói chuyện người khác lại không nghe thấy? Chỉ có tôi mới nghe được?


Còn có rất nhiều lần chị gái giúp tôi động tay động chân, người khác đều nói là tôi động tay.


Chẳng lẽ thật sự giống như lời sư phụ nói, người nhà tôi nhìn thấy không hề tồn tại?


Chỉ là tôi quá nhớ người nhà, sau đó tinh thần của tôi phát sinh biến hóa, mới hình thành bọn họ?


Đối với cách nói của sư phụ, tôi đương nhiên không tin.


Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, người nhà của tôi đã sớm chết rồi, mối thù của bọn họ còn chưa báo.


Bây giờ có thể nhìn thấy người nhà, có thể nói chuyện với tôi đã khiến tôi rất mãn nguyện rồi.


Thật ra có đôi khi tôi cũng rất sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó đột nhiên mất đi bọn họ.


Nếu bọn họ không còn, vậy tôi có lẽ sẽ thật sự rất đau khổ, rất tuyệt vọng.


Chị gái lúc này ngoẹo đầu nhìn về phía tôi, cười hì hì nói: “Em trai, em đang nghĩ gì vậy?”


Nhìn khuôn mặt tươi cười của chị gái, còn có hai con ngươi long lanh đang xoay chuyển, trong lòng tôi không khỏi hoài nghi.


Chị gái trước mắt thật sự không tồn tại sao? Thật sự giống như lời sư phụ nói? Là do tôi tưởng tượng ra?


Có thể thứ do mình tưởng tượng ra sẽ có nhiệt độ sao? Sẽ cùng tôi chia sẻ đồ ăn, sẽ cùng tôi nói chuyện tâm sự sao?


Nghĩ đến đây, trong lòng tôi đột nhiên có chút khó chịu, trong mắt cũng có chút ẩm ướt, nước mắt thuận theo khóe mắt trượt xuống.


Chị gái thân hình lóe lên, nhảy lên vai tôi, cô vươn tay lau nước mắt cho tôi, cười nói: "Sao lại khóc rồi? Lần trước chị giúp em lau nước mắt, vẫn là năm em chín tuổi."


“Em trai, em bây giờ cao lớn rồi, nhưng chị gái thì vẫn không hề thay đổi, tất cả đều dừng lại vào buổi tối mười năm trước, cái buổi tối mà nhà ta bị giết hại......”

 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo