BÁU VẬT CỦA TRÁI TIM - 16

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Hơi thở của Trần Cảnh Hành bắt đầu trở nên rối loạn: “Em là con gái, nên biết giữ ý một chút.”
 
“Vậy… anh thích em giữ ý một chút sao?”
 
Anh cúi mắt nhìn tôi, dường như sợ tôi buồn, lông mày nhíu lại, dịu giọng dỗ dành:
 
“Em có thể hơi… không giữ ý cũng được, nhưng chỉ được như thế trước mặt anh thôi.”
 
Thấy tôi vẫn không vui, anh đành bất lực thở dài:
 
“Thôi được rồi, em thấy thế nào vui thì cứ như thế đi.”
 
Đây chính là câu mà Trần Cảnh Hành hay nói với tôi nhất trong quãng đời về sau.
 
Vì tôi không còn người thân trên cõi đời này, nên anh càng thêm xót xa, càng thêm bao dung.
 
Anh sợ tôi chịu thiệt thòi, càng sợ tôi không vui dù chỉ một chút.
 
Ngày chúng tôi chính thức xác định mối quan hệ, Trần Cảnh Hành rất nghiêm túc giới thiệu tôi với gia đình và bạn bè của anh.
 
Tôi không biết đó là trùng hợp hay cố ý.
 
Nhưng khi anh giới thiệu tôi với mấy đứa em họ, anh đã nói một câu tôi cảm thấy rất quen:
 
“Sau này gặp Niệu Niệu, đừng gọi linh tinh. Cô ấy là chị dâu chính thức của các em.”
 
Cô gái hôm đó cùng anh đến nhà họ Lộ dự tiệc, liền nhìn hai chúng tôi cười tươi rói.
 
“Chị dâu, em biết ngay là anh Cảnh Hành thích chị mà.”
 
Tôi vừa ngại ngùng vừa ngạc nhiên, trước đây tôi còn từng nghi ngờ mối quan hệ giữa họ.
 
“Hôm đó vừa bước vào, mắt anh Cảnh Hành đã dính chặt lên người chị rồi.”
 
Trần Vi cười hì hì, ôm lấy cánh tay tôi: “Nhưng chị dâu đúng là xinh thật, em cũng rất thích chị nữa đó!”
 
Tôi không kìm được mà ngoái đầu lại nhìn anh.
 
Ông trời thật sự rất công bằng, những gì bạn đã mất đi, vào một thời điểm nào đó trong tương lai, sẽ có người dùng một cách khác để bù đắp lại cho bạn.
 
“Nhìn gì thế?”
 
Anh đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu tôi, trong mắt là bất lực pha lẫn cưng chiều:
 
“Nhìn đến ngẩn người rồi kìa.”
 
“Anh đẹp trai quá mà…” Tôi ôm lấy cánh tay anh, khẽ thở dài.
 
Khoảnh khắc ấy, giống như tôi được trở về những năm tháng thiếu nữ vô lo vô nghĩ.
 
Trần Cảnh Hành hơi nghiêm nghị liếc nhìn tôi:
 
“Người đẹp trai như anh, sau này mãi mãi là của em, có vui không?”
 
Tôi tất nhiên là rất vui. Nhân lúc không ai để ý, tôi nhón chân hôn trộm một cái lên cằm anh.
 
Anh ấy khẽ ho một tiếng, ngón tay đang nắm lấy tay tôi cũng bắt đầu nóng dần lên.
 
“Đừng vội, trời còn chưa tối mà.” Anh ấy khẽ thì thầm với tôi. 
 
Nhưng tôi vẫn nắm chặt tay anh, kéo anh ra khỏi đại sảnh, rồi chạy đến tận cuối hành lang vắng người. 
 
“Niệu Niệu…” 
 
Anh nắm lấy tay tôi, khẽ bảo tôi chạy chậm lại. 
 
Dưới ánh trăng, tôi ngước nhìn khuôn mặt điển trai của anh. 
 
Không kìm được, tôi đưa tay nâng lấy mặt anh: “Bác sĩ Trần…” 
 
“Hình như vấn đề tăng sinh của em vẫn chưa được giải quyết, tối nay lại thấy hơi đau… anh có muốn kiểm tra lại giúp em không?” 
 
Ngón tay tôi chậm rãi trượt xuống, lướt qua lồng ngực anh, chạm vào bàn tay anh. 
 
Rồi tôi nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đưa lên, áp vào ngực mình, giữ chặt. 
 
“Thuốc của bác sĩ Trần… hình như không có tác dụng.” 
 
“Anh đã bảo em rồi, thuốc chỉ là một phần, phải điều trị phối hợp với vật lý trị liệu. Anh làm giúp em nhé?” 
 
Anh vừa nói, vừa cúi đầu xuống để ánh trăng mờ nhạt bao trùm cả hai chúng tôi. 
 
Lần này, tôi không phân biệt nổi anh đang nghiêm túc hay chỉ cố ý trêu tôi, nhưng tôi thật sự chẳng còn tâm trí để đoán nữa. 
 
Trần Cảnh Hành hôn tôi, các ngón tay chúng tôi đan chặt lấy nhau. 
 
“Niệu Niệu…” 
 
“Ưm…” Tôi bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng, cả người đều đang lâng lâng. 
 
“Trước đây anh từng nói với em… anh đã từng thích một cô gái.” 
 
“Hả?” Tôi theo phản xạ mở to mắt, định đẩy anh ra.
 
“Cô gái đó từng ngủ thiếp đi trong thư viện, ngay trước mặt anh.” 
 
Anh vừa nói, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, trong giọng nói còn phảng phất chút ý cười nhẹ: “Anh đã nhìn dáng vẻ cô ấy lúc ngủ rất lâu.” 
 
“Lúc rời đi, anh đánh thức cô ấy dậy, chỉ tay vào quyển sách của cô ấy.” 
 
“Anh đã để lại số điện thoại trong cuốn sách đó.” 
 
“Nhưng cô ấy có vẻ như không thấy.” 
 
“Trần Cảnh Hành…” Tôi sững người. 
 
Hồi đó tôi chỉ mãi lo xấu hổ vì bị anh bắt gặp đang chảy nước miếng khi ngủ, làm gì còn tâm trí để ý xem anh chỉ vào cuốn sách nào… 
 
“Nhưng may mà mọi thứ vẫn chưa quá muộn. Những gì thuộc về anh, sớm muộn gì cũng sẽ là của anh.” 
 
Anh siết chặt tôi trong vòng tay, khẽ thì thầm bên tai tôi: “Niệu Niệu, em là điều quan trọng nhất mà anh từng đánh mất… nhưng anh lại may mắn tìm thấy lần nữa.”
 
[HOÀN]
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo