Tôi, một cô gái mồ côi, sẽ chết một cách thảm khốc trong âm thầm.
Người ngoài cũng chỉ biết thở dài, rồi cảm thán: “Xem kìa, một bước nữa thôi là được gả vào nhà giàu rồi... chỉ tiếc là chẳng có số hưởng.”
Gia đình nhà họ Lộ sẽ tổ chức cho tôi một cái đám tang long trọng nhất, để ca ngợi cái gọi là “chân tình sâu nặng” của Lộ Trạch.
Và sau đó, sẽ lại có thêm những cô gái trẻ khỏe mạnh khác rơi vào móng vuốt của họ.
Nhưng may mắn là, mọi thứ... đã hoàn toàn chấm dứt ở chỗ tôi.
Lộ Trạch, cha mẹ hắn, cùng tất cả thành viên gia đình họ Lộ có tham gia vào hoạt động buôn bán nội tạng sống đều đã bị bắt giam.
Trên tay họ, đã dính đầy máu và sinh mạng của không biết bao nhiêu người.
Thứ đang chờ đợi họ chính là sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.
Em gái Lộ Trạch - Lộ Vãn, vì quá sợ hãi mà lên cơn rối loạn nhịp tim, dẫn đến suy thận, không qua nổi ca phẫu thuật.
Quả thận của mẹ tôi, dĩ nhiên không phải do Trần Cảnh Hành mổ lấy.
Bác sĩ năm đó đã bị nhà họ Lộ dùng tiền mua chuộc - trước mặt là vị bác sĩ tài giỏi cứu sống không biết bao nhiêu người, nhưng sau lưng lại nhuốm đầy tội ác.
Bây giờ anh ta phải trả giá bằng mạng sống của mình và chờ đợi sự phán quyết của pháp luật, đó là điều anh ta đáng phải chịu.
21.
Trần Cảnh Hành chắc hẳn là đã bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn ở nhà họ Lộ từ hai năm trước.
Lộ Vãn khi đó đã cận kề cái chết, nhiều lần phải nhận thông báo nguy kịch.
Mỗi lần cần phẫu thuật ghép thận, liền “đúng lúc” xuất hiện một quả thận phù hợp.
Đừng nói có người phải chờ suốt bao năm cũng chưa tìm được tạng thích hợp, ngay cả khi có người đồng ý hiến, thì cũng phải xét nghiệm độ tương thích mới được.
Chính vì sự trùng hợp kỳ lạ này, khiến một người cẩn trọng như anh ấy bắt đầu chú ý.
Cho đến khi chuyện này xảy ra với tôi.
Tối hôm đó, trên đường đến nhà họ Lộ, tôi đã gửi cho Trần Cảnh Hành một tin nhắn.
Nhưng trước khi gửi đi, tôi lại xóa hết toàn bộ nội dung.
Cuối cùng, tin nhắn mà anh nhận được là một tin rỗng.
Thế nhưng, với sự nhạy bén của anh, anh lập tức cảm thấy có điều bất thường.
Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại dám liều như vậy.
Sau chuyện đó, Trần Cảnh Hành vô cùng tức giận.
Anh ngồi bên giường tôi, nghiêm túc, cẩn trọng dạy dỗ:
“Giang Niệu, những kẻ kiếm tiền bằng cách đó… đều là những kẻ không có lương tâm.”
“Em có biết sau đó, khi anh kiểm tra kỹ toàn bộ phòng phẫu thuật và quy trình họ chuẩn bị, mới phát hiện ra... Đêm đó, họ không chỉ định lấy một quả thận của em, mà là toàn bộ các cơ quan nội tạng còn khỏe mạnh của em không?”
“Nếu em còn dám tiếp tục hành động ngu ngốc và không coi trọng sự an toàn của chính mình, xem anh xử lý em thế nào!”
Anh ấy rõ ràng đang rất tức giận, thậm chí còn có chút mất kiểm soát.
Tôi quả thật đã có hơi sợ hãi, nhưng bây giờ tôi rất an toàn.
Người đàn ông mà tôi yêu sâu đậm, đang bảo vệ tôi như một ngọn núi vững chãi.
“Trần Cảnh Hành…”
Tôi kéo tay anh, nhưng anh ấy từ chối, môi mím chặt, giật tay lại đầy kiên quyết.
Tôi không chịu thua, mặt dày tiếp tục níu lấy ngón tay anh.
Anh lại muốn rút tay ra, tôi liền khẽ nhăn mặt: “Chỗ vết mổ đau quá…”
“Em nằm yên cho anh.” Anh giật mình, vội vàng đỡ tôi nằm xuống.
Rồi nhẹ nhàng vén áo tôi lên kiểm tra vết thương.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc, lo lắng mà đầy xót xa của anh, vô vàn cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng tôi.
“Trần Cảnh Hành…”
Tôi nhẹ nhàng vuốt gương mặt anh: “Ôm em một chút… được không?”
Anh nhìn tôi một cái, tôi liền cố tình làm bộ đáng thương nhìn anh.
Anh mềm lòng, không thể tiếp tục giận tôi được nữa, đành dang tay ôm lấy tôi.
“Anh…”
Tôi ghé vào tai anh khẽ thì thầm: “Hôm đó lúc em đến bệnh viện kiểm tra ngực, anh nhìn thấy em, sao tai lại đỏ thế?”
Nói xong câu đó, tôi phát hiện vành tai anh lại bắt đầu ửng đỏ.
Anh ấy muốn né tránh tôi, nhưng tôi lại bất ngờ cúi đầu, khẽ cắn nhẹ lên vành tai anh một cái.
“Anh là bác sĩ ngoại khoa, cái gì mà chưa từng thấy qua. Vậy nhìn mấy cô gái khác, anh cũng đỏ tai như vậy à?”
“Giang Niệu…”