Báo Ứng Của Tra Nam - Chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 5
6
 
Không biết mẹ đã nói gì với bà nội.
 
Cuối cùng, bà mới miễn cưỡng để Giang Tuyết ở lại.
 
Từ đó, mẹ bắt đầu cố ý giữ khoảng cách với Lý Tầm.
 
Sau giờ tan học, Giang An An cố tình hỏi tôi:
 
“Lý Tư Dao, mấy hôm nay ba mẹ cậu cãi nhau phải không?”
 
Tôi giả vờ không hiểu:
 
“Không có mà.”
 
Giang An An nâng cao giọng, hả hê:
 
“Không thể nào! Ba cậu mấy hôm nay chẳng nói câu nào với mẹ cậu cả.”
 
Tôi bình thản sắp xếp lại sách trên giá:
 
“Mấy hôm nay mẹ tôi không ở nhà, tất nhiên ông ấy không nói chuyện rồi.”
 
Giang An An tỏ vẻ thương hại:
 
“Đó là vì mẹ cậu bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”
 
“Cậu lại bị mẹ lừa nữa rồi, thật tội nghiệp.”
 
Nhưng Giang An An vui mừng quá sớm.
 
Người đáng thương không phải tôi.
 
Mà là mẹ nó.
 
Bà nội chê cơm Giang Tuyết nấu dở, bắt làm lại.
 
Giang Tuyết tức giận, lập tức sầm mặt bỏ đi.
 
Khiến Lý Tầm phải bỏ cả cuộc họp, vội vã lái xe đi dỗ.
 
Giang An An ỷ có Lý Tầm chống lưng, thường hay cãi lại bà nội, kết quả là bị nhốt ngoài cửa.
 
Lý Tầm chẳng biết làm gì hơn, đành nhỏ giọng cầu xin Giang Tuyết dắt con gái đến xin lỗi bà nội.
 
Nhà lúc nào cũng ầm ĩ bởi những trò hề này.
 
Mất đi sự khéo léo dung hòa của mẹ, tất cả áp lực đều dồn lên vai Lý Tầm.
 
Ông dần từ dịu dàng với Giang Tuyết, chuyển sang bực bội khó chịu.
 
Chỉ có mẹ là ung dung sống cuộc đời của riêng mình, thản nhiên như ngồi câu cá trên bờ.
 
Ngày xưa, bà nội cũng từng chê trách mẹ như thế, nói mẹ là tiểu thư con nhà giàu, chẳng biết làm việc nhà.
 
Khi đó, Lý Tầm cũng chẳng đứng ra nói hộ mẹ lấy một câu.
 
Tuổi thơ, tôi thường theo mẹ bận rộn trong bếp.
 
Còn Lý Tầm thì vùi đầu trong thư phòng, bà nội ngồi ngoài phòng khách xem ti vi.
 
Khi ấy tôi từng nghĩ, bố vốn dĩ lạnh nhạt là vậy.
 
Nhưng giờ nhìn lại, ông cũng biết xót thương.
 
Chỉ có điều, người được ông thương xót chưa bao giờ là mẹ.
 
Bây giờ trong nhà loạn như một mớ bòng bong.
 
Lý Tầm mới chợt nhớ đến Ôn Ninh, muốn mẹ làm cầu nối, hòa giải mâu thuẫn giữa Giang Tuyết và bà nội.
 
Thế nhưng mấy hôm nay mẹ không về, ông chẳng thể tìm được người.
 
 
Tôi về nhà thu dọn đồ đạc, thấy Giang Tuyết đang bưng bát canh, vừa đi vừa đuổi theo Giang An An.
 
“Con bé này sao chẳng biết điều chút nào. Đây là canh mẹ cố tình hầm cho con, còn cho thêm bao nhiêu vị thuốc bổ nữa.”
 
Thấy tôi, Giang Tuyết nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhẹ giọng:
 
“Dao Dao về rồi à? Ôi, tại dì cả, canh này chẳng còn bao nhiêu.”
 
“Còn chút nước canh thôi, dì múc cho con nhé?”
 
Tôi lắc đầu, ánh mắt thoáng liếc thấy Lý Tầm từ trên lầu bước xuống.
 
“Cảm ơn dì, nhưng con không uống. Tối nay mẹ sẽ đưa con ra ngoài ăn.”
 
Râu ria lởm chởm, đôi mắt đầy tia m/á/u, Lý Tầm nghe vậy liền lần đầu tiên phớt lờ Giang Tuyết, đi thẳng đến chỗ tôi, vội vàng hỏi:
 
“Dao Dao, con có biết mấy hôm nay mẹ đi đâu không?”
 
Tôi nghiêng đầu nhìn ông:
 
“Chẳng phải mấy hôm nay mẹ vẫn ở công ty sao?”
 
Lý Tầm thở dài, giọng trầm xuống:
 
“Mẹ con không ở công ty.”
 
“Con nói mẹ sẽ đưa con đi ăn? Hai mẹ con đi đâu? Để bố đưa con đi.”
 
Giang Tuyết ôm Giang An An đứng bên cạnh nhìn một hồi, không kìm được thở dài:
 
“Thì ra Ôn Ninh cố tình tránh mặt tôi. Thôi, tôi vẫn nên dắt An An dọn ra ngoài ở.”
 
Bà ta đã nói câu này không dưới ba lần, nhưng lần nào cũng bị Lý Tầm ngăn lại.
 
Không ngờ lần này, ông lại gật đầu, mệt mỏi đáp:
 
“Thế cũng được, tôi sẽ thuê cho hai mẹ con cô một căn hộ, ở đó vừa vặn thích hợp.”
 
Đến lượt Giang Tuyết sững người.
 
Vốn chỉ thuận miệng buột ra, nào ngờ Lý Tầm lại nhận lời quá nhanh.
 
Những ngày này, bà ta ra ngoài có tài xế đưa đón, về nhà có người giúp việc, mua sắm có Lý Tầm lo, chẳng khác nào sống đời phu nhân nhà giàu.
 
“Thế này… thật ngại quá…” Giang Tuyết lắp bắp, “Lại còn tiêu tiền của anh…”
 
“Không sao,” Lý Tầm an ủi, “Chút tiền vặt này, tôi vẫn có thể chi được.”
 
Khuôn mặt Giang Tuyết từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt.
 
Lý Tầm lại quay sang tôi:
 
“Dao Dao, tối nay cả nhà mình ra ngoài ăn cơm nhé?”
 
Tôi lắc đầu.
 
“Không được đâu.”
 
Lý Tầm hơi khựng lại.
 
Tôi lại mỉm cười:
 
“Tối nay, mẹ đã có hẹn rồi.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo