Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
Tôi giả mạo lớn hơn mười tuổi, thay chị gái đến nhà Cố Yến làm bảo mẫu.
 
Trong buổi liên hoan công ty, sau khi uống rư/ợ/u, tôi và anh ta ngoài ý muốn có một đêm xuân tiêu.
 
Ngày hôm sau, thanh mai trúc mã của sếp phát điên, chạy khắp công ty tìm người phụ nữ đã qua đêm với Cố Yến.
 
Tôi lúc đó đang run rẩy mang cơm đến công ty.
 
Cô ta trừng mắt nhìn tôi:
 
“Bà dì, liên quan gì đến bà?”
 
1
 
Hôm công ty tổ chức liên hoan, có người nửa đêm nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục của buổi liên hoan, lén lút bước ra từ phòng tổng tài.
 
Cả công ty rộ lên bàn tán, nói rằng có người trong nội bộ đã nắm được Cố tổng!
 
Cố Yến là ai?
 
Thanh niên tài giỏi, diện mạo như được mô phỏng ra từ khuôn đúc.
 
Quan trọng hơn, anh ta còn có một thanh mai trúc mã từ nhỏ là Tô Ý Uyển.
 
Trong mắt mọi người, đó chính là bà chủ tương lai của công ty.
 
Rất nhanh, Tô Ý Uyển đi giày cao gót, khí thế ngút trời xông thẳng đến công ty, muốn lôi bằng được người đàn bà không biết trời cao đất dày kia ra.
 
Tôi vừa mang cơm đến, liền bị cô ta va phải loạng choạng, hộp cơm suýt nữa rơi mất.
 
“Tránh ra!”
 
Quá hung dữ, tôi sợ đến mức vội lùi lại.
 
Tôi đang giả danh chị gái mình là Lý Thanh Thanh, làm bảo mẫu ở nhà Cố Yến.
 
Công việc lương cao, việc lại nhàn, ông chủ thường xuyên không có nhà.
 
Tôi chỉ cần cùng một con “Anh lông ngắn” sống trong căn biệt thự rộng rãi, ngày ngày an nhàn, vô cùng hài lòng.
 
So với những ngày tháng trâu ngựa trước kia, đúng là tốt hơn không chỉ một chút.
 
Thế nhưng, mỗi lần nghĩ đến đêm xuân tiêu ngoài ý muốn kia, đôi chân tôi lại run lên.
 
Dù có ch/ế/t, cũng không thể nhận!
 
Bằng mọi giá, tôi phải giữ cho bằng được công việc này!
 
Trong đại sảnh, toàn bộ nữ nhân viên trẻ đều bị gọi đến.
 
“Ngẩng mặt lên, có phải cô không?”
 
Cô ta chỉ vào một cô gái nhỏ đứng hàng đầu, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
 
“Môi tô đỏ thế kia là để cho ai xem? Cổ áo kéo rộng thế kia, váy ngắn thế kia, chi bằng đừng mặc nữa cho xong.”
 
Tô Ý Uyển lần lượt chất vấn từng người, ai nấy nín thở, không một ai dám nhận.
 
Tôi thì rụt ở góc hành lang, nép vào tường mà thò đầu ra xem.
 
Tô Ý Uyển lướt mắt qua tôi, nhếch môi cười nhạt:
 
“Bà dì, liên quan gì đến bà?”
 
Tôi vội vàng rụt đầu lại, trong lúc hoảng hốt lại va phải người phía sau.
 
“Cẩn thận.”
 
Một bàn tay vững vàng đỡ lấy eo tôi, giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
 
Là Cố Yến.
 
Tôi giật mình đứng thẳng, sau lưng tức thì toát đầy mồ hôi lạnh.
 
Đêm đó khi tôi lẻn đi, anh ta ngủ rất say.
 
Hẳn là… hẳn là không biết gì chứ?
 
Tôi liên tục an ủi bản thân, nhưng đầu mũi lại không kìm được mà ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh, y hệt như đêm đó.
 
“Anh Yến!”
 
Giọng Tô Ý Uyển lập tức đổi hẳn, vài bước đã dán sát lại gần.
 
“Đây là trò gì vậy?”
 
Ánh mắt Cố Yến quét một lượt đám người trong đại sảnh.
 
Tô Ý Uyển vội vã khoát tay, để mọi người về chỗ.
 
“Tô Ý Uyển, công ty không phải nơi cho cô làm loạn!”
 
Giọng anh lạnh lùng.
 
“Em…”
 
Tô Ý Uyển mím môi, hốc mắt đỏ hoe, “Em chỉ muốn ăn với anh một bữa thôi mà.”
 
Cố Yến không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
 
Tô Ý Uyển vui vẻ tung tăng theo anh vào văn phòng.
 
Tôi cũng đi theo để dọn cơm cho Cố Yến.
 
Tô Ý Uyển lập tức giật lấy đôi đũa trong tay tôi, đưa cho anh, còn ngẩng cằm với tôi:
 
“Bà dì, đi mua cho tôi ly trà sữa đi, phải là quán dưới lầu, trà xanh hoa nhài, ba phần đường, ít đá nhé!”
 
Cầu còn không được.
 
Tôi vội vàng gật đầu: “Được.”
 
“Để Quản Minh đi.”
 
Cố Yến bỗng mở miệng, ánh mắt dừng trên người tôi:
 
“Cô ở lại, pha cho tôi bình trà.”
 
Tôi cúi người bên bàn trà, rót nước vào ấm.
 
“Bà dì, dáng người bà cũng không tệ lắm đó!”
 
Tô Ý Uyển đột nhiên nói sau lưng, làm tôi hoảng đến mức tay run, nước bắn ra ngoài.
 
Tôi mặc áo thun xám, quần lửng đen, tóc búi gọn sau đầu, dáng vẻ bình thường hết mức.
 
Thế mà ánh mắt Tô Ý Uyển lại đảo quanh từ trên xuống dưới:
 
“Bà dì năm nay bao nhiêu tuổi?”
 
“Gần 40 rồi.”
 
Trên chứng minh thư là 37 tuổi.
 
Tô Ý Uyển nhìn tôi thêm một cái, rồi không hỏi nữa.
 
Tôi lén liếc qua Cố Yến, anh chỉ cúi đầu ăn cơm, dường như chẳng để ý.
 
Chờ đến khi Tô Ý Uyển đi rồi, tôi lập tức dọn dẹp chén đũa, định chuồn.
 
Cố Yến ngồi nghiêng trên sofa nghỉ ngơi.
 
“Qua đây.”
 
Anh bỗng nâng tay gọi.
 
Tim tôi “thót” một cái, lúng túng đi vòng đến bên sofa, vừa định ngồi xuống, tay anh lại bất ngờ vươn về phía mặt tôi.
 
Tôi hoảng hốt muốn tránh, nhưng cánh tay đã bị anh kéo lại.
 
“Trên mặt có thứ gì đó.”
 
Giọng anh trầm thấp, còn mang chút ý cười.
 
Não tôi không kìm được mà nhớ đến cảnh đêm đó: bờ vai rộng, vòng eo thon, cơ bắp nóng rực đầy sức mạnh…
 
Tôi vội nhắm chặt mắt.
 
Anh… anh sẽ không phát hiện chứ?
 
Tim đập thình thịch.
 
Giây tiếp theo, đầu ngón tay anh khẽ lướt qua má tôi — chỉ là một sợi lông mi.
 
Tôi thở phào, tảng đá trong lòng vừa rơi xuống, anh lại bất ngờ cúi sát hơn, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến tôi hoảng loạn:
 
“Hôm nay, đốm tàn nhang trên mặt cô hình như ít đi thì phải.”
 
2
 
“Á?” Tôi ngẩn người.
 
Tôi giật tay khỏi anh, luống cuống móc điện thoại soi.
 
Số lượng và vị trí tàn nhang đều y nguyên, nào có bớt đi đâu?
 
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khóe môi anh cong thành một nụ cười nhạt.
 
“Chắc do ánh sáng thôi, ha ha ha…” Tôi gượng gạo cười.
 
Một lớp sóng sau đập nối sóng trước, tim tôi cứ run lên từng hồi.
 
Buổi chiều, tôi đi cùng Cố Yến tới trung tâm thương mại, anh chọn quà cho khách hàng.
 
Ở khu đồ chơi trẻ em, tôi nhìn trúng một chiếc xe cứu hỏa đa năng, chắc chắn Đa Đa sẽ thích.
 
Lật bảng giá ra: 1180 tệ! Tôi vội vàng đặt lại chỗ cũ.
 
“Cầm đi.” Cố Yến đưa tay lấy.
 
“Không không!” Tôi hốt hoảng giành lại.
 
“Coi như tôi tặng con trai cô.”
 
Con trai?
 
À đúng rồi, giờ tôi là Lý Thanh Thanh, Đa Đa chính là “con trai tôi”.
 
Trong hồ sơ tôi đã viết rõ: ly hôn, nuôi con.
 
“Không tiện đâu.” Tôi nắm chặt không buông, trong lòng rõ ràng, đãi ngộ bây giờ đã quá tốt, không thể tham thêm.
 
“Chỉ là món đồ chơi thôi, cần gì vạch ranh giới rõ ràng vậy?” Giọng Cố Yến ẩn chứa tức giận.
 
Anh vốn luôn trầm ổn, sao lại đột nhiên nổi nóng?
 
Tôi vội xuống nước: “Được được được! Anh đừng giận.”
 
Vừa nói vừa kéo tay anh.
 
Nếu thật sự làm anh tức, mất việc thì phải làm sao?
 
“Các người đang làm gì đó?”
 
Một tiếng quát bất ngờ vang lên, cắt ngang chúng tôi.
 
Là Tô Ý Uyển.
 
Tôi mới nhận ra tư thế ban nãy mập mờ cỡ nào: tôi giống như được Cố Yến ôm vào lòng, còn níu lấy cánh tay anh, ngẩng đầu làm nũng.
 
Tôi hoảng hốt tránh ra: “Đang chọn quà thôi mà!”
 
Sắc mặt Tô Ý Uyển lập tức sầm xuống, ánh mắt nhìn tôi hừng hực lửa.
 
Cố Yến không thèm để ý, cầm món đồ đi tính tiền.
 
Mua xong, anh về công ty xử lý việc.
 
Tô Ý Uyển thì lôi tôi theo đi dạo phố.
 
“Bà dì, bà biết không, tôi đã đi tra camera hành lang khách sạn hôm công ty liên hoan rồi.”
 
Cả người tôi cứng đờ, xong rồi…
 
“Tiếc là, đúng lúc đó camera gặp trục trặc, không ghi lại được.”
 
Ánh mắt cô ta dán chặt lên tôi, ngữ điệu lộ vẻ thăm dò.
 
Tôi như từ địa ngục trở lại nhân gian, vội đẩy sang hướng khác: “Thế cô có thể trực tiếp hỏi sếp mà!”
 
“Chuyện một đêm thôi, anh ấy nào để tâm. Tôi mà hỏi chẳng phải thành nhỏ nhen sao? Đàn ông ấy à, không thể quản quá chặt. Bà dì thấy có đúng không?”
 
Cô ta khẽ hất tóc, gương mặt tinh xảo cố tỏ ra rộng lượng.
 
Nhưng tôi nhìn thấu, trong lòng cô ta ghen đến phát điên.
 
Chưa kịp đợi tôi đáp, Tô Ý Uyển lại vòng chuyện về phía tôi:
 
“Nghe Quản Minh nói, bà dì ly hôn nuôi con, chưa tính tìm ai khác sao?”
 
Tôi thật sự không hiểu.
 
Tôi với Cố Yến cách biệt trời vực, ngoài đêm đó ra, chẳng thể có gì.
 
“Tôi sắp 40 rồi, bây giờ quan trọng nhất là kiếm tiền nuôi con, không rảnh nghĩ chuyện khác.” Tôi cố tình nhấn mạnh tuổi tác và hoàn cảnh.
 
Cố Yến mới 28, sự nghiệp thành công, tuổi xuân phơi phới.
 
Làm sao có thể dính dáng đến một “bà dì già” như tôi?
 
“Vậy tôi giới thiệu cho bà một người nhé! Tài xế nhà tôi cũng ly hôn, hai người gặp thử đi.”
 
“Không cần đâu, không cần đâu!” Tôi vội xua tay từ chối.
 
“Chỉ gặp mặt thôi có sao đâu, cứ thế quyết định nhé! Tôi sẽ thu xếp.”
 
Cô ta chẳng cho tôi cơ hội phản đối.
 
Hành động cực nhanh, sáng hôm sau cô ta đã đến.
 
Cố Yến đang ăn sáng, cô ta vui vẻ nói:
 
“Bà dì, tôi đã hẹn chú Lưu rồi, lát nữa gặp ở nhà hàng Ánh Trăng nhé! Anh Yến, bà dì sắp đi xem mắt rồi đó!”
 
Tô Ý Uyển hớn hở ngồi xuống cạnh Cố Yến.
 
Tay cầm nĩa của anh khựng lại, ánh mắt dần chuyển sang tôi.
 
3
 
Trong lòng tôi loạn cả lên, rõ ràng đâu phải tôi muốn trốn việc.
 
“Tô tiểu thư, tôi còn chưa làm xong việc mà!”
 
“Anh Yến, cho bà dì nghỉ nửa ngày đi mà?”
 
Tô Ý Uyển muốn nắm tay anh, anh khéo léo cầm ly né tránh.
 
“Cô muốn đi sao?” Giọng Cố Yến có chút lạnh.
 
Thấy tôi định mở miệng, Tô Ý Uyển đã chen ngang:
 
“Bà dì, hôm qua chúng ta đã nói rồi đó nha!”
 
Rõ ràng chẳng để phần tôi lên tiếng.
 
Còn có thể nói gì nữa chứ?
 
“Được.” Cố Yến buông một chữ, đứng dậy lên lầu.
 
Nói là nửa ngày, nhưng Tô Ý Uyển không hề cho tôi về.
 
Ăn xong trưa, cô ta bảo tài xế đưa chúng tôi tới công viên hoa, còn sắp xếp chụp cả đống ảnh, đăng đầy lên vòng bạn bè.
 
Mãi đến 9 giờ tối, tôi mới được về.
 
Giữa chừng tôi đã nhắn xin phép với Cố Yến, nhưng anh không trả lời.
 
Không biết nửa ngày này có tính thành trốn việc không nữa!
 
Về đến nhà, tôi bật đèn tường.
 
Trong ánh sáng mờ, Cố Yến ngồi trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Tôi lấy tấm chăn bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
 
Anh mở mắt, giọng khàn khàn:
 
“Xem vừa mắt rồi?”
 
Tôi khựng lại mới hiểu ý.
 
“Tôi không cố tình trốn việc, tôi đã gửi tin nhắn cho anh.” Tôi chỉ vào điện thoại của anh trên bàn trà.
 
“Vậy tức là xem vừa mắt?” Anh nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt nóng rực.
 
Tôi không dám trả lời.
 
Đây là người “vợ tương lai” của sếp giới thiệu, tôi mà nói không vừa mắt, chẳng khác nào đắc tội.
 
Sau này còn làm việc sao được?
 
“Anh ăn tối chưa? Để tôi nấu mì cho anh nhé.” Tôi vội vàng lảng sang chuyện khác, cố gỡ tay anh ra.
 
Anh sức mạnh quá lớn, tôi không gỡ nổi: “Sếp, đau quá!”
 
Lúc này anh mới thả lỏng.
 
Tôi vội chạy vào bếp, nửa đường còn quay lại cầu xin:
 
“Sếp, đừng tính tôi trốn việc nhé?”
 
Cố Yến mím môi, tức đến mức hất phăng tấm chăn sang một bên.
 
Trong bếp, nước sôi ùng ục.
 
Tôi vừa đeo tạp dề vừa lo lắng: trốn việc đã đành, còn để sếp đói, biết dỗ thế nào đây?
 
Quay đầu lại, đã thấy Cố Yến bước vào.
 
“À… sếp, nước sắp sôi rồi, chờ một lát là được.”
 
Anh không đáp, chỉ một tay bế tôi đặt lên bàn bếp.
 
Tình thế quá đột ngột, tôi còn cầm cả bó mì trong tay.
 
Tôi đẩy anh: “Sếp!” Nhưng hoàn toàn không nhúc nhích, mì vung tung tóe đầy đất.
 
Anh dễ dàng giam hai tay tôi ra sau lưng.
 
“Cố Yến!” Một dự cảm chẳng lành dấy lên.
 
Anh mở vòi nước, làm ướt tay, mạnh mẽ chà lên mặt tôi.
 
Xong rồi, anh đã phát hiện tôi giả dạng!
 
“Thú vị lắm hả, Lý Thanh Thanh?” Ánh mắt anh ánh lửa giận.
 
“Tôi sai rồi!” Tôi biết lớp tàn nhang vẽ chắc chắn đã bị chà sạch, “Tôi không nên giả mạo để lừa việc làm!”
 
Anh hẳn cũng không ngờ tôi nhát gan như vậy.
 
Ánh mắt nhanh chóng dịu lại, buông tay tôi.
 
“Còn giấu tôi chuyện gì nữa?”
 
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
 
Dù sao camera đã hỏng, chuyện ngủ với anh vẫn giấu được.
 
Cố Yến bật cười vì tức: “Cần tôi nhắc không? Liên hoan, khách sạn Lam Loan…”
 
“Camera không phải hỏng rồi sao?” Tôi lí nhí.
 
“Cô nghĩ khách sạn của tôi, vì sao đúng đoạn đó lại hỏng? Hơn nữa, cô cho rằng tôi uống say thì thành người ch/ế/t chắc?”
 
“Không phải, là tôi sai rồi!” Tôi vội vàng nhận lỗi.
 
Anh rút tờ giấy ăn, nâng cằm tôi lên, chậm rãi lau sạch vết bẩn trên mặt.
 
“Sếp, xin đừng sa thải tôi, tôi sẽ chăm chỉ làm việc.” Tôi tiếp tục cầu xin.
 
“Nhưng tôi thấy cô đâu có muốn làm việc cho tốt, chẳng phải còn bỏ việc đi xem mắt sao?”
 
Giọng Cố Yến trêu chọc.
 
4
 
“Tôi chỉ sợ mất việc nên mới đi xem mắt thôi!” Tôi nắm vạt áo anh giải thích, “Là tiểu thư Tô bắt tôi đi, tôi nào dám từ chối?”
 
“Em là người của tôi, sợ cô ta làm gì?”
 
Ngón tay thon dài khẽ vén lọn tóc lòa xòa bên má tôi ra sau tai, hàng lông mày đang cau chặt cũng giãn dần.
 
“Vậy tôi tiếp tục làm việc được chứ?” Tôi ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong đợi.
 
“Ừ.”
 
“Cảm ơn sếp!” Tôi bắt chước Đậu Đậu (con mèo), hai tay chắp lại vái lia lịa.
 
Cố Yến nhìn chằm chằm gương mặt tôi, ánh mắt sâu thẳm, bàn tay đang ôm eo tôi nóng rực như thiêu.
 
Tôi khó chịu xoay người, nhân lúc ấy nhảy xuống, nhưng cánh tay anh chống bên mặt bàn vẫn giam tôi trong vòng vây.
 
Thế là xong, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
 
Tôi nhắm mắt cúi đầu, thử dùng lực hất văng cánh tay anh, lại nghe tiếng thở anh dần nặng nề.
 
Mùi hương gỗ bao phủ lấy tôi ngày càng đậm, cơ thể cũng nóng lên.
 
“Sếp, nước sôi rồi kìa.” Tôi lấy sức đẩy tay anh.
 
Cố Yến hít sâu một hơi, cuối cùng buông tôi ra.
 
Chủ nhật, tôi ngồi ở phòng khách sắp xếp ít đồ chơi và quần áo chuẩn bị gửi về quê.
 
Cố Yến mặc bộ đồ ngủ lụa màu xám nhạt, tâm trạng vui vẻ đi xuống ăn sáng.
 
“Con trai em mấy tuổi rồi?”
 
Tôi chợt nhớ ra, anh hoàn toàn không biết chuyện tôi giả làm chị gái, chỉ đơn thuần nghĩ tôi cố ý hóa trang xấu.
 
“Năm nay 10 tuổi rồi, nó tên là Đa Đa.”
 
Nhắc đến Đa Đa, lòng tôi không kìm nổi mà vui lên, chỉ là… sức khỏe nó vẫn chưa ổn.
 
“Nhớ nó thì cho nó lên ở cùng đi.”
 
Cố Yến dường như nhận ra cảm xúc của tôi.
 
“Không sao, em gái tôi đang ở quê chăm nó. Cảm ơn sếp!”
 
Ở đây, tôi không chỉ có thu nhập ổn định, còn dư thời gian làm thêm.
 
Cố Yến khẽ “ừ” một tiếng, tiếp tục ăn cháo.
 
Điện thoại tôi vang lên, là cuộc gọi thoại từ Tô Ý Uyển.
 
Tôi đoán được tám chín phần, bèn bật loa ngoài, hy vọng lúc nguy cấp Cố Yến sẽ đỡ cho tôi.
 
“Bà dì, sao bà không trả lời tin nhắn của chú Lưu vậy?”
 
“Dạo này tôi bận quá, không để ý tin.”
 
“Hôm nay cuối tuần, ra ngoài đi, tôi bảo chú Lưu qua đón bà.”
 
“Cô ấy không có hứng, khỏi cần liên lạc.”
 
Cố Yến thẳng thừng xen vào.
 
Tôi giật mình vội cúp máy.
 
Sếp à, trực tiếp quá rồi, cũng phải nghĩ đến tình cảnh của tôi chứ!
 
Cố Yến muốn ăn cá thu kho của nhà hàng đặc sản bên bến tàu, bảo tôi tới trước chờ, anh họp xong sẽ qua.
 
Tới nơi, tôi thu xếp ổn thỏa, gửi tin nhắn cho anh: 【Sếp, tôi đã đến nhà hàng, chờ anh.】
 
Anh đáp: 【Ừ.】
 
Thứ Ba, khi tôi mang cơm đến công ty, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều lạ lùng.
 
Tôi sờ lên mặt, rõ ràng vẫn hóa trang xấu mà.
 
Ở khu nghỉ ngơi, Tô Ý Uyển đang chờ sẵn.
 
Cô ta khoanh tay, đôi giày cao gót mảnh gõ xuống nền đá cẩm thạch vang từng tiếng cộp cộp, từng bước tiến lại.
 
Chẳng lẽ vì chuyện xem mắt?
 
“Bà dì, thủ đoạn lắm!” Tô Ý Uyển nghiến răng.
 
Lẽ nào… là chuyện đêm đó?
 
Tôi lấy điện thoại, định nhắn trước cho Cố Yến.
 
Cô ta giật lấy, tiện tay ném xuống đất:
 
“Muốn cầu cứu à? Anh Yến không có ở công ty đâu.”
 
Xem ra đoán không sai.
 
Tôi ngược lại bình tĩnh hẳn.
 
Giờ nghỉ trưa, quanh đó có không ít người, ai cũng lén hóng.
 
Tô Ý Uyển chắc muốn “g/i/ế/t gà dọa khỉ”, nên mới cố tình chọn chỗ này.
 
“Bà không biết xấu hổ à? 40 tuổi rồi mà còn biết quyến rũ lắm nhỉ. Cái thằng con trai kia cũng là câu được về đấy à?”
 
Cằm cô ta hất cao, mắt bùng lên ngọn lửa.
 
Tôi tức đỏ mắt:
 
“Tô Ý Uyển! Cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng không được sỉ nhục con trai tôi! Xin lỗi ngay!”
 
Hốc mắt tôi nóng lên.
 
Dù tôi không phải thật sự là Lý Thanh Thanh, nhưng để Đa Đa bị kéo ra nhục mạ, tôi không chấp nhận!
 
Cô ta bật cười như nghe chuyện nực cười nhất:
 
“Sao, chạm đúng chỗ đau rồi à? Nếu biết giữ mặt mũi, sao còn làm mấy chuyện đó?
 
Đêm ở khách sạn Lam Loan có phải bà không? Tin nhắn trêu ghẹo hôm qua, cũng là bà chứ gì?”
 
“Đúng là tôi, thì sao?”
 
Tôi bước lên, thẳng lưng, đối diện ánh mắt của cô ta.
 
5
 
Lúc này, tôi đã mất hết lý trí, cô ta chạm trúng vảy ngược của tôi rồi!
 
Tôi không biết vụ tin nhắn WeChat là thế nào, nhưng chỉ cần có thể chọc tức Tô Ý Uyển, tôi vui lòng chấp nhận.
 
Cô ta muốn tôi cầu xin, muốn tôi yếu thế, tôi lại cứ không cho cô ta được toại nguyện!
 
Tô Ý Uyển không ngờ tôi lại phản ứng như thế, xung quanh lặng ngắt như tờ.
 
Cô ta giơ tay định tát tôi, tôi liền chụp lấy cổ tay, hất ra, khóe môi nhếch lên:
 
“Cô từng thấy Cố Yến trần trụi, trên giường dốc sức với tôi chưa?”
 
Giây phút này, Cố Yến chính là lưỡi d/a/o s/ắ/c bén nhất để cắt đứt khí thế của cô ta.
 
“Đồ không biết xấu hổ!”
 
Tô Ý Uyển tức phát điên, gương mặt đỏ bừng.
 
Suy cho cùng, cô ta vẫn chỉ là một cô gái trẻ.
 
Tôi đặt hộp cơm sang bàn bên cạnh, ung dung ngồi xuống, rút khăn ướt lau sạch lớp hóa trang trên mặt, rồi chậm rãi bước về phía cô ta.
 
Tô Ý Uyển c/h/ế/t lặng.
 
“Tôi biết xấu hổ chứ! Nhưng cho dù hóa trang xấu thì cũng chẳng che được sức hút. Giờ cô nói xem, phải làm sao đây?”
 
“Cô! Cô! Anh Yến!”
 
Tô Ý Uyển như thấy được cứu tinh.
 
Tiếng bước chân phía sau dần đến gần.
 
Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, trong lòng rõ: bốc đồng thì phải trả giá.
 
Bảo mẫu và thanh mai, sao có thể so bì?
 
Công việc này, chắc chắn xong rồi.
 
Tô Ý Uyển vội chạy tới:
 
“Anh Yến, người đàn bà này không biết xấu hổ, cô ta nói anh…”
 
“Nói gì?”
 
“Nói anh… trần truồng trên giường rất ra sức…”
 
“Pff…” Quản Minh vội đưa tay che miệng.
 
“Ồ? Vậy sao?” Giọng Cố Yến nâng cao, mang theo ý cười.
 
Tôi cúi gằm mặt, cho đến khi thấy đôi giày dừng ngay trước mắt, giọng nói trầm thấp mà từ tính truyền vào tai:
 
“Chỉ cần em thấy hài lòng là được.”
 
Trong tiếng hò hét kinh ngạc khắp nơi, Cố Yến kéo tay tôi đi.
 
Trong văn phòng, anh ép tôi dựa lên bàn, nâng cằm tôi, ánh mắt đầy thích thú nhìn dáng vẻ nhát gan của tôi:
 
“Khí thế ban nãy đâu rồi?”
 
“Xin lỗi… Ưm…”
 
Tôi còn chưa nói xong, môi đã bị anh thô bạo bao phủ, khiến toàn thân run rẩy.
 
Một tay anh giữ gáy tôi, một tay siết chặt eo tôi, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở răng, quấn lấy, mút nhẹ.
 
Tôi không dám động đậy.
 
Dù sao ban nãy chính tôi bịa chuyện, khiến anh mất mặt trước bao người.
 
Ngoài cửa có tiếng gõ.
 
Tôi sợ đến mức lập tức vùi mặt vào ngực anh.
 
“C/ú/t!” Giọng anh đầy giận dữ vì bị quấy rầy.
 
Ngoài cửa im bặt.
 
Anh lại định nâng tôi lên, tôi không chịu, chỉ ôm chặt lấy anh.
 
“Ha…” Anh bật cười bất lực, lồng ngực cũng rung lên.
 
“Được rồi.” Bàn tay anh khẽ vuốt lưng tôi, dịu giọng an ủi.
 
Mặt tôi nóng bừng, chẳng biết mình về phòng bằng cách nào, cũng chẳng dám nhớ lại.
 
Mãi sau tôi mới biết, cái gọi là “chuyện tin nhắn WeChat” là bởi khi tôi gửi tin, điện thoại Cố Yến đang được chiếu màn hình trong buổi họp.
 
“Khách sạn, chờ anh” — mấy chữ đó, chẳng trách người ta nghĩ linh tinh.
 
Cộng thêm bóng lưng ở đêm Lam Loan hôm đó, thế là… khớp hết.
 
Xong đời, xã hội c/h/ế/t ngất, công ty tôi chẳng còn dám bén mảng.
 
Nhưng công việc thì làm sao bây giờ?
 
Còn Cố Yến nữa…
 
Cả buổi chiều, tâm trí tôi rối loạn như chiến trường.
 
Tới khi Cố Yến về, tôi định vào bếp lấy cơm, lại vòng ra phòng khách.
 
Tôi quên nấu cơm mất rồi…
 
“Sếp, cái đó…”
 
“Sao vậy?”
 
Cố Yến vừa tháo cà vạt vừa cởi khuy áo sơ mi, bước thẳng tới.
 
Tôi lùi một bước, suýt ngã khỏi bậc thềm, may mà anh kịp kéo lại.
 
“Sao phải né tránh?” Anh bất lực, gõ nhẹ ngón tay lên trán tôi.
 
“Tôi… quên nấu cơm rồi…”
 
“Sao? Vì nhớ tôi quá hả?” Anh trêu, cánh tay ôm lấy eo tôi.
 
Người đàn ông điềm tĩnh ngày nào đâu mất rồi?
 
“Tôi ra ngoài mua, sẽ về nhanh thôi!” Tôi giãy muốn thoát.
 
Anh lại ôm chặt hơn:
 
“Còn động nữa, tôi sẽ không kiềm chế được.”
 
Tôi cảm nhận rõ sự biến hóa cơ thể anh, bàn tay bấu chặt vạt áo sơ mi trước ngực anh, chẳng dám động đậy.
 
Lát sau, anh khẽ hôn lên trán tôi, cuối cùng buông ra.
 
“Anh thay đồ, đưa em ra ngoài ăn.”
 
6
 
Trong nhà hàng bên hồ, Cố Yến bị người quen gọi đi, tôi ngồi cạnh lan can kính, ngẩn ngơ nhìn mặt nước.
 
“Xin lỗi!”
 
Tô Ý Uyển miễn cưỡng ngồi xuống đối diện, bên cạnh còn dẫn theo mấy cô gái trang điểm xinh đẹp.
 
Tôi coi như không nghe thấy, lười chẳng buồn để ý.
 
“Đồ đàn bà già! Tôi đã đến xin lỗi rồi, bà đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Bà thật sự nghĩ bám được anh Yến thì…”
 
“Khụ khụ…”
 
Có người bên cạnh vội nhắc khéo cô ta.
 
Tô Ý Uyển lập tức ngậm miệng, má phồng lên, đầy vẻ bất phục.
 
“Chị gái ơi, chị dưỡng da thế nào vậy?”
 
Một cô gái chủ động bắt chuyện, mấy người khác cũng nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
 
Tô Ý Uyển trừng mắt lườm họ: “Rốt cuộc các cô đứng về phía nào hả?”
 
“Trời ơi, lợi hại quá! Nghe nói chị đã 37 rồi, mà nhìn chỉ như ngoài 20 thôi!”
 
Mấy cô kia không kìm được thốt lên.
 
Tôi “phì” một tiếng cười, thấy nhóm người này cũng khá thú vị.
 
“Vui đến thế cơ à?”
 
Cố Yến quay lại, đúng lúc tôi đang cười nghiêng ngả.
 
Tôi và Tô Ý Uyển đều vội vàng đứng lên, mấy cô kia hiểu ý liền tìm cớ rút lui.
 
“Xin lỗi chưa?” Cố Yến hỏi thẳng Tô Ý Uyển.
 
“Xin rồi, nhưng cô ta không thèm để ý!”
 
“Vậy thì cô có thể đi rồi.”
 
“Anh Yến…”
 
Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Yến quét qua, cô ta lập tức câm nín, hậm hực đá mạnh chiếc ghế rồi bỏ đi.
 
“Nhà chúng tôi và nhà cô ấy là thế giao, tôi vẫn coi cô ta như em gái, trước kia chưa để tâm đến ranh giới. Giờ tôi đã nói rõ ràng với cô ta rồi.”
 
Cố Yến… đang giải thích với tôi sao?
 
“Ờ, không sao mà!” Tôi vội xua tay, “Chuyện của hai người, không cần phải giải thích với tôi.”
 
Sắc mặt anh thoáng chốc sa sầm.
 
Trên đường về, tôi im thin thít, chẳng hiểu mình lại chọc anh tức chỗ nào.
 
Về đến nhà, anh đi thẳng lên lầu, không nói một câu.
 
Tôi ngồi sofa dưới tầng một, nghĩ mãi: rốt cuộc phải dỗ thế nào?
 
Tiếng dép “lẹp xẹp” vang trên cầu thang, tôi lập tức đứng bật dậy.
 
“Lý Thanh Thanh, em có ý gì?”
 
Cố Yến bước nhanh đến trước mặt.
 
“Tôi, tôi… không có ý gì hết…”
 
Hai bàn tay anh giữ chặt vai tôi:
 
“Tôi giải thích với em, sao em lại không để tâm?”
 
Tôi không dám nhìn vào mắt anh đang ánh lên lửa giận, chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc:
 
“Ừ ừ, cảm ơn sếp đã giải thích!”
 
Cố Yến cười khổ, buông tay, ngồi phịch xuống sofa.
 
Anh bật tivi, xem chưa được mấy giây đã tắt, điều khiển “cạch” một tiếng ném lên bàn.
 
Rồi bất ngờ kéo tôi ngồi xuống cạnh:
 
“Lý Thanh Thanh, em đã ngủ với tôi, chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm?”
 
Đầu óc tôi ù ù, chịu trách nhiệm kiểu gì?
 
Miệng lỡ buột: “Chẳng lẽ… ngủ lại một lần nữa?”
 
Khóe môi Cố Yến cong lên tà mị: “Được thôi.”
 
Chưa kịp phản ứng, những nụ hôn dồn dập đã ập xuống.
 
Nụ hôn từ khóe môi trượt lên vành tai, rồi xuống cổ, bờ vai…
 
Toàn thân tôi nóng bừng, từng đầu ngón tay run rẩy.
 
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong phòng ngủ của Cố Yến, toàn thân mệt mỏi rã rời, chẳng còn mảnh vải che thân.
 
Đảo mắt nhìn quanh không thấy quần áo mình, chắc rơi cả dưới tầng.
 
Cố Yến có lẽ đã đi làm rồi.
 
Tôi túm lấy chiếc chăn mỏng quấn quanh người, chân trần run rẩy đi xuống.
 
Vừa bám lan can xuống lầu, đã thấy Cố Yến với gương mặt rạng rỡ bưng khay đồ ăn từ bếp đi ra.
 
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
 
“Quên lấy quần áo cho em rồi.”
 
Anh sải bước đến, ôm ngang người tôi lên.
 
Tôi không dám nhìn thẳng, chỉ biết một tay ghì chặt chăn trước ngực, một tay vòng qua cổ anh để lấy điểm tựa.
 
Rõ ràng cảm nhận được tâm trạng anh rất tốt.
 
Vậy chắc… anh không còn giận nữa rồi?
 
Nhưng tôi đã đánh giá thấp Cố Yến…
 
Anh thực sự quá vô liêm sỉ!
 
7
 
Từ khi không còn phải mang cơm tới công ty, tôi có nhiều thời gian rảnh hơn, phải mau chóng hoàn thành đơn thiết kế online đã nhận.
 
Bộ catalogue sản phẩm cần hình nhân vật, mua ảnh trên trang ảnh bản quyền thì tốn tiền, tôi lại tiếc, liền tự chụp rồi dùng PS xử lý.
 
Tôi lục lại chiếc váy nhỏ trước kia, chọn bộ hợp phong cách nhất, trang điểm kỹ càng, dựng máy ảnh bắt đầu chụp.
 
Thế nên, khi Cố Yến trở về, trước mắt anh chính là cảnh tôi đi giày cao gót mảnh, mặc váy siêu ngắn, sống mũi gác kính gọng vàng, đang tạo dáng trước ống kính ở sân.
 
Anh khựng lại, ánh mắt gắt gao dán chặt vào tôi.
 
“Á, sao anh về rồi?”
 
“Anh chờ chút, để tôi đi thay bộ khác!”
 
Trang phục này thực sự không thích hợp chút nào.
 
Cố Yến ba bước thành hai đã tới trước mặt: “Cosplay à?”
 
Ánh mắt anh sáng rực, chưa đợi tôi trả lời đã bế ngang người tôi lên.
 
Tôi vội đập vai anh: “Cố Yến, thả tôi xuống!”
 
Anh ôm tôi đặt lên bàn ăn, giữ chặt đôi chân, đồng thời tháo cà vạt của mình.
 
Tình hình chẳng ổn chút nào, tôi vội túm lấy tay anh: “Sếp, chờ đã!!”
 
Anh mỉm cười, đôi mắt nheo lại, tràn đầy mong chờ: “Em làm đi.”
 
Tôi làm gì cơ?
 
Ánh mắt anh khẽ liếc xuống bàn tay tôi đang nắm chặt cùng với chiếc cà vạt.
 
Tôi hoảng loạn buông ra, anh cúi người chống vào bàn, nhàn nhã nhìn chằm chằm tôi.
 
Tôi run run vươn tay, vừa chạm vào cà vạt, eo đã bị vòng tay anh siết lại, kéo vào lồng ngực anh.
 
Cặp kính bị anh tháo xuống, môi tôi bị anh chiếm đoạt, vừa bá đạo vừa mềm mại.
 
Bàn tay trên gáy khiến tôi không còn đường lùi, tiếng nức nở dần biến thành những âm thanh run rẩy khó kiềm chế.
 
Anh thật sự quá mức vô liêm sỉ!
 
Từ bàn ăn, đến tủ cạnh bàn, rồi sofa, thậm chí cả phòng tắm…
 
Quan hệ giữa tôi và Cố Yến đang lao đi theo hướng mà tôi chẳng thể kiểm soát, điều đó khiến tôi bất an.
 
Tôi không còn tự an ủi mình được nữa, công việc này đã sớm biến chất.
 
Rời đi? Nhưng khoản tiền còn thiếu phải làm sao?
 
Tôi với Cố Yến rốt cuộc là gì?
 
Anh như ánh mặt trời rực rỡ, tôi biết rõ, mình vốn không xứng tham vọng với anh.
 
Điện thoại đột ngột reo, là chị gái gọi, nói tình hình sức khỏe của Đa Đa không ổn, hy vọng tôi về quê một chuyến.
 
Khi Cố Yến về, tôi đang rửa tay ở bồn, chuẩn bị múc cơm cho anh.
 
Anh ôm lấy tôi từ phía sau, má nhẹ cọ vào gò má tôi.
 
“Ăn cơm trước đi!” Giọng tôi run run, đưa tay gỡ tay anh ra.
 
Anh phát giác sự khác lạ, xoay người tôi lại: “Sao vậy?”
 
“Nhà có chút chuyện, tôi phải về quê một chuyến!” Tôi né ánh mắt anh.
 
“Nếu cần giúp, cứ nói với tôi.” Giọng anh vô cùng nghiêm túc.
 
“Không cần đâu.” Tôi vội xoay người, tôi không thể sa vào nữa, nếu không, thật sự sẽ chẳng nỡ rời đi.
 
Tôi xin nghỉ nửa tháng, anh cũng đồng ý, dặn tôi cứ yên tâm lo việc gia đình.
 
Trên chuyến xe khách, chị lại gọi tới:
 
“Trinh Trinh, trong thẻ bỗng có ba trăm ngàn, là thế nào?”
 
Do tôi dùng chứng minh thư của chị để đi làm, lương luôn chuyển thẳng vào thẻ của chị.
 
“Chị, tạm thời đừng động vào, để em gọi xác nhận đã.”
 
Tim tôi thình thịch loạn nhịp, nếu chưa lên xe, có lẽ tôi đã quay ngược lại rồi.
 
Nước mắt đảo quanh hốc mắt.
 
Người đàn ông như Cố Yến… thật sự khiến tôi không nỡ xa rời.
 
Tôi hít sâu, ép bản thân trấn tĩnh, bấm gọi cho Cố Yến.
 
8
 
“Lên xe rồi à?”
 
Nghe thấy giọng anh, nước mắt tôi suýt trào ra, phải dừng lại một chút mới gượng đáp:
 
“Ừm.”
 
“Tiền trong thẻ là anh nạp phải không? Đợi lát nữa em chuyển lại Alipay cho anh.”
 
“Lý Thanh Thanh! Em định cắt đứt với anh thật sao?”
 
Trong điện thoại vang lên tiếng anh mang theo giận dữ, “Hay ngay từ đầu em vốn không định quay lại?”
 
Anh đoán trúng rồi.
 
Tôi hốt hoảng cúp máy.
 
Cố Yến lại gọi tới, tôi không dám nghe, dứt khoát để chế độ im lặng.
 
Chị gái nhắn: 【Trinh Trinh, số tiền này có thể cho chị mượn trước không?】
 
Tôi cắn môi run rẩy, nước mắt giàn giụa, nhắn lại: 【Được.】
 
Lúc này Đa Đa cần tiền nhất, còn chờ làm phẫu thuật.
 
Điện thoại chị lại gọi đến, không ngừng nói cảm ơn.
 
Tôi ôm chặt miệng, nghẹn ngào không thốt nên lời.
 
Tôi gửi tin nhắn cho Cố Yến: 【Cảm ơn anh! Tôi sẽ tạm dùng, hai năm nhất định trả lại.】
 
Về đến quê, tôi đưa chị và Đa Đa đến bệnh viện thành phố, nhờ bạn học cấp ba là Trần Thu giúp sắp xếp phòng bệnh.
 
Chị vẫn không yên lòng, lo số tiền ấy sẽ khiến tôi khó xử, liên tục hỏi đi hỏi lại.
 
Tôi chỉ bảo chị yên tâm, bệnh tình của Đa Đa mới là quan trọng nhất!
 
Thể diện có đáng gì đâu, trước kia tôi thật sự quá cố chấp.
 
Cố Yến không gọi lại, cũng chẳng trả lời tin nhắn.
 
Trong lòng tôi vừa chua xót, vừa khó chịu, cảm giác thật mơ hồ.
 
Vì vậy, khi thấy Cố Yến trong hành lang bệnh viện, cả người tôi sững lại.
 
Tôi không biết anh làm sao tìm được đến đây.
 
Trên ban công bệnh viện, Cố Yến nhìn tôi, im lặng.
 
Anh mặc áo sơ mi xanh ngọc vân tre, gió chiều lướt qua, thổi tung mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.
 
Anh nghiến chặt răng, giơ tay ra hiệu tôi bước lại.
 
Tôi không dám, còn lùi về sau một bước.
 
Anh sải bước tới, cúi đầu hôn xuống, mang theo ý trừng phạt, mạnh mẽ và bá đạo.
 
Tôi bị ép vào lan can, cảm nhận rõ rệt lồng ngực anh phập phồng dữ dội.
 
Cả người tôi nóng bừng, cho tới khi gần như nghẹt thở, anh mới khẽ cắn môi tôi, tạm buông ra.
 
“Anh tìm đến địa chỉ trên chứng minh thư của em, hàng xóm nói em cùng em gái đưa con đến bệnh viện thành phố.”
 
“Cố Yến, tôi…” Tôi vừa định giải thích, môi đã bị anh che lại.
 
“Đừng nói gì cả!”
 
Thực ra tôi muốn nói, tôi tên là Lý Trinh Trinh, còn Lý Thanh Thanh là chị gái tôi.
 
“Nghe anh nói, anh không bận tâm quá khứ của em. Con trai em, anh cũng sẽ coi như con ruột mình. Em không cần lo lắng gì hết!”
 
Ánh mắt anh thẳng thắn, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
 
“Trinh Trinh.”
 
Trần Thu từ đầu hành lang bước tới, tôi liền lùi lại một bước.
 
Sắc mặt Cố Yến lập tức sa sầm.
 
“Trinh Trinh, vị này là?” Trần Thu nhìn về phía Cố Yến.
 
“Trinh Trinh?” Cố Yến cau mày, quay sang nhìn tôi.
 
Tim tôi rối loạn, xong rồi!
 
“Tôi giới thiệu, đây là…”
 
“Khoan đã!” Cố Yến ngắt lời, quay sang hỏi Trần Thu:
 
“Cô ấy tên gì?”
 
“Lý Trinh Trinh.”
 
“Vậy Lý Thanh Thanh là ai?” Giọng Cố Yến trở nên lạnh lùng.
 
Trần Thu thoáng nhận ra điều gì đó, bối rối nhìn tôi.
 
“Là… chị tôi.” Tôi cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.
 
Cố Yến hít sâu, không nhìn tôi nữa, xoay người bỏ đi với những bước dài.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo