Chương 3
5
Lúc này, tôi đã mất hết lý trí, cô ta chạm trúng vảy ngược của tôi rồi!
Tôi không biết vụ tin nhắn WeChat là thế nào, nhưng chỉ cần có thể chọc tức Tô Ý Uyển, tôi vui lòng chấp nhận.
Cô ta muốn tôi cầu xin, muốn tôi yếu thế, tôi lại cứ không cho cô ta được toại nguyện!
Tô Ý Uyển không ngờ tôi lại phản ứng như thế, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cô ta giơ tay định tát tôi, tôi liền chụp lấy cổ tay, hất ra, khóe môi nhếch lên:
“Cô từng thấy Cố Yến trần trụi, trên giường dốc sức với tôi chưa?”
Giây phút này, Cố Yến chính là lưỡi d/a/o s/ắ/c bén nhất để cắt đứt khí thế của cô ta.
“Đồ không biết xấu hổ!”
Tô Ý Uyển tức phát điên, gương mặt đỏ bừng.
Suy cho cùng, cô ta vẫn chỉ là một cô gái trẻ.
Tôi đặt hộp cơm sang bàn bên cạnh, ung dung ngồi xuống, rút khăn ướt lau sạch lớp hóa trang trên mặt, rồi chậm rãi bước về phía cô ta.
Tô Ý Uyển c/h/ế/t lặng.
“Tôi biết xấu hổ chứ! Nhưng cho dù hóa trang xấu thì cũng chẳng che được sức hút. Giờ cô nói xem, phải làm sao đây?”
“Cô! Cô! Anh Yến!”
Tô Ý Uyển như thấy được cứu tinh.
Tiếng bước chân phía sau dần đến gần.
Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, trong lòng rõ: bốc đồng thì phải trả giá.
Bảo mẫu và thanh mai, sao có thể so bì?
Công việc này, chắc chắn xong rồi.
Tô Ý Uyển vội chạy tới:
“Anh Yến, người đàn bà này không biết xấu hổ, cô ta nói anh…”
“Nói gì?”
“Nói anh… trần truồng trên giường rất ra sức…”
“Pff…” Quản Minh vội đưa tay che miệng.
“Ồ? Vậy sao?” Giọng Cố Yến nâng cao, mang theo ý cười.
Tôi cúi gằm mặt, cho đến khi thấy đôi giày dừng ngay trước mắt, giọng nói trầm thấp mà từ tính truyền vào tai:
“Chỉ cần em thấy hài lòng là được.”
Trong tiếng hò hét kinh ngạc khắp nơi, Cố Yến kéo tay tôi đi.
Trong văn phòng, anh ép tôi dựa lên bàn, nâng cằm tôi, ánh mắt đầy thích thú nhìn dáng vẻ nhát gan của tôi:
“Khí thế ban nãy đâu rồi?”
“Xin lỗi… Ưm…”
Tôi còn chưa nói xong, môi đã bị anh thô bạo bao phủ, khiến toàn thân run rẩy.
Một tay anh giữ gáy tôi, một tay siết chặt eo tôi, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở răng, quấn lấy, mút nhẹ.
Tôi không dám động đậy.
Dù sao ban nãy chính tôi bịa chuyện, khiến anh mất mặt trước bao người.
Ngoài cửa có tiếng gõ.
Tôi sợ đến mức lập tức vùi mặt vào ngực anh.
“C/ú/t!” Giọng anh đầy giận dữ vì bị quấy rầy.
Ngoài cửa im bặt.
Anh lại định nâng tôi lên, tôi không chịu, chỉ ôm chặt lấy anh.
“Ha…” Anh bật cười bất lực, lồng ngực cũng rung lên.
“Được rồi.” Bàn tay anh khẽ vuốt lưng tôi, dịu giọng an ủi.
Mặt tôi nóng bừng, chẳng biết mình về phòng bằng cách nào, cũng chẳng dám nhớ lại.
Mãi sau tôi mới biết, cái gọi là “chuyện tin nhắn WeChat” là bởi khi tôi gửi tin, điện thoại Cố Yến đang được chiếu màn hình trong buổi họp.
“Khách sạn, chờ anh” — mấy chữ đó, chẳng trách người ta nghĩ linh tinh.
Cộng thêm bóng lưng ở đêm Lam Loan hôm đó, thế là… khớp hết.
Xong đời, xã hội c/h/ế/t ngất, công ty tôi chẳng còn dám bén mảng.
Nhưng công việc thì làm sao bây giờ?
Còn Cố Yến nữa…
Cả buổi chiều, tâm trí tôi rối loạn như chiến trường.
Tới khi Cố Yến về, tôi định vào bếp lấy cơm, lại vòng ra phòng khách.
Tôi quên nấu cơm mất rồi…
“Sếp, cái đó…”
“Sao vậy?”
Cố Yến vừa tháo cà vạt vừa cởi khuy áo sơ mi, bước thẳng tới.
Tôi lùi một bước, suýt ngã khỏi bậc thềm, may mà anh kịp kéo lại.
“Sao phải né tránh?” Anh bất lực, gõ nhẹ ngón tay lên trán tôi.
“Tôi… quên nấu cơm rồi…”
“Sao? Vì nhớ tôi quá hả?” Anh trêu, cánh tay ôm lấy eo tôi.
Người đàn ông điềm tĩnh ngày nào đâu mất rồi?
“Tôi ra ngoài mua, sẽ về nhanh thôi!” Tôi giãy muốn thoát.
Anh lại ôm chặt hơn:
“Còn động nữa, tôi sẽ không kiềm chế được.”
Tôi cảm nhận rõ sự biến hóa cơ thể anh, bàn tay bấu chặt vạt áo sơ mi trước ngực anh, chẳng dám động đậy.
Lát sau, anh khẽ hôn lên trán tôi, cuối cùng buông ra.
“Anh thay đồ, đưa em ra ngoài ăn.”
6
Trong nhà hàng bên hồ, Cố Yến bị người quen gọi đi, tôi ngồi cạnh lan can kính, ngẩn ngơ nhìn mặt nước.
“Xin lỗi!”
Tô Ý Uyển miễn cưỡng ngồi xuống đối diện, bên cạnh còn dẫn theo mấy cô gái trang điểm xinh đẹp.
Tôi coi như không nghe thấy, lười chẳng buồn để ý.
“Đồ đàn bà già! Tôi đã đến xin lỗi rồi, bà đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Bà thật sự nghĩ bám được anh Yến thì…”
“Khụ khụ…”
Có người bên cạnh vội nhắc khéo cô ta.
Tô Ý Uyển lập tức ngậm miệng, má phồng lên, đầy vẻ bất phục.
“Chị gái ơi, chị dưỡng da thế nào vậy?”
Một cô gái chủ động bắt chuyện, mấy người khác cũng nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tô Ý Uyển trừng mắt lườm họ: “Rốt cuộc các cô đứng về phía nào hả?”
“Trời ơi, lợi hại quá! Nghe nói chị đã 37 rồi, mà nhìn chỉ như ngoài 20 thôi!”
Mấy cô kia không kìm được thốt lên.
Tôi “phì” một tiếng cười, thấy nhóm người này cũng khá thú vị.
“Vui đến thế cơ à?”
Cố Yến quay lại, đúng lúc tôi đang cười nghiêng ngả.
Tôi và Tô Ý Uyển đều vội vàng đứng lên, mấy cô kia hiểu ý liền tìm cớ rút lui.
“Xin lỗi chưa?” Cố Yến hỏi thẳng Tô Ý Uyển.
“Xin rồi, nhưng cô ta không thèm để ý!”
“Vậy thì cô có thể đi rồi.”
“Anh Yến…”
Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Yến quét qua, cô ta lập tức câm nín, hậm hực đá mạnh chiếc ghế rồi bỏ đi.
“Nhà chúng tôi và nhà cô ấy là thế giao, tôi vẫn coi cô ta như em gái, trước kia chưa để tâm đến ranh giới. Giờ tôi đã nói rõ ràng với cô ta rồi.”
Cố Yến… đang giải thích với tôi sao?
“Ờ, không sao mà!” Tôi vội xua tay, “Chuyện của hai người, không cần phải giải thích với tôi.”
Sắc mặt anh thoáng chốc sa sầm.
Trên đường về, tôi im thin thít, chẳng hiểu mình lại chọc anh tức chỗ nào.
Về đến nhà, anh đi thẳng lên lầu, không nói một câu.
Tôi ngồi sofa dưới tầng một, nghĩ mãi: rốt cuộc phải dỗ thế nào?
Tiếng dép “lẹp xẹp” vang trên cầu thang, tôi lập tức đứng bật dậy.
“Lý Thanh Thanh, em có ý gì?”
Cố Yến bước nhanh đến trước mặt.
“Tôi, tôi… không có ý gì hết…”
Hai bàn tay anh giữ chặt vai tôi:
“Tôi giải thích với em, sao em lại không để tâm?”
Tôi không dám nhìn vào mắt anh đang ánh lên lửa giận, chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc:
“Ừ ừ, cảm ơn sếp đã giải thích!”
Cố Yến cười khổ, buông tay, ngồi phịch xuống sofa.
Anh bật tivi, xem chưa được mấy giây đã tắt, điều khiển “cạch” một tiếng ném lên bàn.
Rồi bất ngờ kéo tôi ngồi xuống cạnh:
“Lý Thanh Thanh, em đã ngủ với tôi, chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm?”
Đầu óc tôi ù ù, chịu trách nhiệm kiểu gì?
Miệng lỡ buột: “Chẳng lẽ… ngủ lại một lần nữa?”
Khóe môi Cố Yến cong lên tà mị: “Được thôi.”
Chưa kịp phản ứng, những nụ hôn dồn dập đã ập xuống.
Nụ hôn từ khóe môi trượt lên vành tai, rồi xuống cổ, bờ vai…
Toàn thân tôi nóng bừng, từng đầu ngón tay run rẩy.
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong phòng ngủ của Cố Yến, toàn thân mệt mỏi rã rời, chẳng còn mảnh vải che thân.
Đảo mắt nhìn quanh không thấy quần áo mình, chắc rơi cả dưới tầng.
Cố Yến có lẽ đã đi làm rồi.
Tôi túm lấy chiếc chăn mỏng quấn quanh người, chân trần run rẩy đi xuống.
Vừa bám lan can xuống lầu, đã thấy Cố Yến với gương mặt rạng rỡ bưng khay đồ ăn từ bếp đi ra.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Quên lấy quần áo cho em rồi.”
Anh sải bước đến, ôm ngang người tôi lên.
Tôi không dám nhìn thẳng, chỉ biết một tay ghì chặt chăn trước ngực, một tay vòng qua cổ anh để lấy điểm tựa.
Rõ ràng cảm nhận được tâm trạng anh rất tốt.
Vậy chắc… anh không còn giận nữa rồi?
Nhưng tôi đã đánh giá thấp Cố Yến…
Anh thực sự quá vô liêm sỉ!