Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ra khỏi nhà hàng, mặt Hứa Tử Ngôn vẫn còn sầm sì.
Tôi chọc chọc vào má cậu ấy:
"Sao, vẫn có chút không nỡ à?"
"Nói đùa gì thế?"
Hứa Tử Ngôn nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ xin lỗi:
"Để cậu phải chịu ấm ức rồi."
"Cậu nhìn ra tớ ấm ức ở chỗ nào?"
Tôi hỏi ngược lại, mặt đầy tự tin mỉm cười:
"Cấp bậc của cô ta, ở chỗ tớ chẳng đáng để bận tâm."
Hứa Tử Ngôn không nhịn được trêu:
"Cậu còn chơi rất vui nữa cơ!"
"Đương nhiên là tớ vui rồi. Đây cũng coi như là mở khóa một trải nghiệm mới trong đời. Cậu không biết đâu, hồi cấp ba, những cô gái thích cậu cũng rất nhiều, nhưng chẳng có ai dám gây sự trước mặt tớ cả."
Tôi lắc đầu đầy tiếc nuối:
"Tớ cũng không biết là ai đã truyền tin từ năm lớp 10 rằng tớ đã học tán thủ bảy năm, thậm chí còn tung tin đồn rằng ai dám tiếp cận cậu thì sẽ bị tớ đánh cho tàn phế, hại tớ có tài mà không có đất dụng võ."
Hứa Tử Ngôn gần như tức cười:
"Cậu không ghen chút nào sao? Không tức giận à?"
Tôi nghiêng đầu ra vẻ dễ thương:
"Thật ra cũng có một chút."
Ánh mắt Hứa Tử Ngôn thay đổi:
"Chỉ một chút thôi sao?"
Tôi chớp mắt, khẽ mỉm cười:
"Có lẽ là nhiều hơn một chút."
Hứa Tử Ngôn đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy tôi, cắn một cái vào má tôi.
"Đau!"
Tôi đánh cậu ấy một cái, ôm lấy khuôn mặt mềm mại của mình, oán giận nhìn cậu ấy.
Hứa Tử Ngôn cười, ôm tôi chặt hơn. Một lúc sau, cậu ấy nói với giọng dịu dàng:
"Là lỗi của tớ, đã không công khai cậu cho tất cả mọi người biết sự tồn tại của cậu. Mộc Mộc, xin lỗi cậu."
Tôi tựa vào lòng cậu ấy, nụ cười tràn ra khóe môi:
"Nếu đã vậy, tớ phải phạt cậu."
"Phạt tớ cái gì?"
Tôi nhìn xung quanh, không có ai. Đây là thời điểm tốt nhất để làm chuyện xấu.
Tôi ôm vai Hứa Tử Ngôn, nhón chân hôn lên môi cậu ấy.
Hứa Tử Ngôn ban đầu ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên một tia tối, rồi nhanh chóng chiếm thế chủ động.
Kết thúc nụ hôn, Hứa Tử Ngôn vùi mặt vào cổ tôi hít một hơi thật sâu, rồi đột ngột ngẩng đầu lên:
"Mộc Mộc, chúng ta kết hôn đi!"
Tôi đờ ra, rất lâu sau mới phản ứng lại:
"Hứa Tử Ngôn, tớ mới hai mươi tuổi, hình như chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp thì phải."
"Tớ biết."
Hứa Tử Ngôn ôm lấy mặt tôi, đôi mắt cậu ấy như được rắc đầy những vì sao lấp lánh, nhìn tôi với một tình yêu sâu đậm đến ngọt ngào. Trong mắt cậu ấy chỉ có mình tôi.
"Tớ muốn có quyền chăm sóc cậu cả đời. Cậu không cần trả lời tớ ngay bây giờ."
"Có thể là sau khi cậu tốt nghiệp, hoặc sau khi cậu đi làm, hoặc sau khi cậu có được cuộc sống mà cậu muốn. Khi nào cậu sẵn sàng, tớ sẽ cầu hôn cậu."
"Tớ thành tâm hy vọng có thể chăm sóc cậu cả đời, và tớ cũng đang chuẩn bị tất cả mọi thứ cho điều đó."
Tôi nhìn người trước mặt, người tôi đã yêu từ năm mười hai tuổi, không, có lẽ là sớm hơn nữa. Sao tôi có thể nhẫn tâm từ chối cậu ấy chứ?
"Anh Tử Ngôn, anh phải nhớ mãi những lời hôm nay đã nói. Khi nào em sẵn sàng, anh hãy cầu hôn em. Không được nuốt lời!"
Nụ hôn dịu dàng của Hứa Tử Ngôn đặt trên trán tôi:
"Được."
Tôi hít hít mũi, kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra, đưa ngón út ra:
"Nói suông không có bằng chứng, chúng ta ngoắc tay đi!"
Hứa Tử Ngôn cưng chiều xoa đầu tôi, rồi đưa tay ngoắc vào tay tôi.
Hai ngón tay ngoắc vào nhau giống hệt như hai chúng tôi đang ôm chặt lấy nhau, vĩnh viễn không xa rời.