Chương 6
6.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt.
Điều khiến tôi không ngờ tới là Trần Lai Tôn cũng xuất hiện.
Cô bế theo một đứa bé khoảng hai tuổi, đồng thời đỡ Vương Thiện đứng dậy sang một bên.
Đứa trẻ kia và Trần Phi có quan hệ thế nào — không cần nói cũng rõ.
Vừa nhìn thấy cảnh sát, sự hung hăng của Lưu Kim Hoa và Trần Chí Thành lập tức xẹp xuống.
Ba người bị bắt ngay tại chỗ.
Kết quả cuối cùng, Trần Chí Thành và Lưu Kim Hoa vì tội buôn bán trẻ em, số lượng nạn nhân nhiều, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, nên bị tuyên án tử hình.
Còn Trần Phi, bởi không có chứng cứ trực tiếp chứng minh hắn tham gia, cũng không thể xác định Trần Lai Tôn khi đó có bị ép buộc hay không, nên hắn thoát tội, không phải chịu bất kỳ hình phạt nào.
Ngày tuyên án, Trần Phi lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.
Tôi chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn cố ý mỉm cười khiêu khích lại hắn.
Hệ thống lo lắng nhắc nhở:
“Cô phải cẩn thận, tôi cảm giác hắn sẽ còn giở trò xấu với cô.”
Tôi cong môi cười nhạt:
“Thế thì càng hay. Tôi còn sợ hắn rụt đầu như rùa, không dám xuất hiện nữa cơ.”
Rồi tôi nghiêng đầu, hỏi:
“Anh nói xem, hắn thật sự hoàn toàn không biết gì, thật sự chưa từng tham gia sao?”
Hệ thống đáp:
“Tôi không rõ, trong dữ liệu của tôi không hề ghi.”
Dù chưa có chứng cứ, nhưng trực giác của tôi mách bảo — chưa chắc mọi chuyện đơn giản như vậy.
Khi tôi còn trò chuyện cùng hệ thống, Trần Lai Tôn dìu Vương Thiện bước tới.
Cô khẽ mỉm cười với tôi, giọng nhỏ nhẹ:
“Cô Lan, tôi phải đi rồi. Tôi muốn cùng cha đến viếng mộ mẹ.
Cảm ơn cô vì tất cả những gì đã làm cho chúng tôi.”
Tôi đưa cho cô một bó hoa bách hợp, chân thành nói:
“Chúc mừng cô, cuối cùng cũng được sống lại cuộc đời mới.”
Đôi mắt Trần Lai Tôn hoe đỏ, nhận lấy bó hoa. Cô ngập ngừng một lát rồi khẽ nhắc nhở:
“Lúc nãy tôi thấy ánh mắt Trần Phi trước khi rời đi rất đáng sợ. Cô… vẫn nên cẩn thận hơn thì tốt.”
Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Khi cô và Vương Thiện bước ngang qua, tôi nghe thấy cô khe khẽ thì thầm:
“Tôi tên là Vương Hy An.
Cô Lan, rất vui được quen biết cô. Tạm biệt.”
Hệ thống khẽ thở dài cảm thán:
“Cái tên thật đẹp. Cha mẹ cô ấy hẳn đã mong con mình cả đời được bình an.
Chỉ tiếc, số phận đã từng trêu ngươi quá nhiều.”
“Cả nhà Trần Phi đúng là đáng chết!”
“Chỉ tiếc, lại để hắn chạy thoát.”
“Hai không thì giờ thanh tiến trình đổi mệnh đã đạt một trăm phần trăm rồi.”
Tôi chỉ khẽ cười:
“Yên tâm, sẽ không lâu nữa đâu.
Hắn tuyệt đối không bỏ qua cho tôi.”
Chuyện này sớm đã lan truyền khắp mạng.
Cha mẹ hắn đều bị tuyên án tử hình, hắn cũng chẳng còn cơ hội mưu tính chiếm đoạt gì nữa.
Với xuất thân ấy, đến đi làm thuê cũng không ai dám nhận.
Bị dồn đến đường cùng, hắn chắc chắn sẽ liều lĩnh muốn kéo tôi chết chung.
Quả nhiên, năm ngày sau, con cá đã mắc câu.
Khi tôi từ công ty về căn hộ mới mua, hệ thống lập tức cảnh báo: sau lưng có một gã đàn ông lén lút bám theo.
Nghe thấy nhắc nhở, tôi không hề chạy về nơi đông người, mà cố tình đi về phía bờ sông vắng vẻ.
Trên đường, tôi vừa đi vừa gọi điện báo cảnh sát.
Hệ thống cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng, sợ tôi xảy ra chuyện.
Đến bờ sông, tôi cố tình ngồi xuống, vờ như đang nghỉ ngơi.
Chỉ chốc lát sau, tôi đã cảm nhận rõ ràng có người tiến lại gần từ phía sau.
Tiếng bước chân càng lúc càng sát.
Từ khóe mắt, tôi thoáng thấy Trần Phi rút dao từ trong ngực áo.
Hắn áp sát, kề lưỡi dao lạnh băng lên cổ tôi, khẽ thì thầm bên tai:
“Ban đầu tao còn nghĩ làm cách nào để giết mày thật êm thấm, không để ai biết.
Không ngờ mày tự tìm đến chỗ chết, lại còn tạo cơ hội cho tao.”
“Nơi này chẳng có camera, cũng chẳng có ai.
Chỉ cần mày chết chìm dưới sông, sẽ chẳng ai biết là tao ra tay.”
“Lan Ninh, mày đi chết đi!”
Vừa dứt lời, Trần Phi hung hãn đẩy tôi một cái thật mạnh.
“A!!! Ký chủ!” – hệ thống thét lên trong đầu tôi, giọng đầy tuyệt vọng, như thể tin chắc tôi đã không còn đường sống.
Trần Phi cũng nghĩ vậy.
Kế hoạch ban đầu của hắn là đẩy tôi xuống nước, rồi đứng trên bờ ghì chặt, không cho tôi ngoi lên.
Nhưng hắn không ngờ, tôi lại kéo hắn rơi xuống sông cùng mình.
Đã vậy, số phận từng định sẵn cái chết của tôi là trong nước, thì hôm nay cũng để mọi thứ kết thúc tại chính nơi này.
Trần Phi bị kéo xuống, bản năng giơ dao đâm loạn về phía tôi.
Đáng tiếc, hắn đâu bơi giỏi bằng tôi, hoàn toàn không chiếm được thế thượng phong.
Giằng co kịch liệt, oxy trong phổi cạn dần, hắn hoảng loạn vùng vẫy muốn trồi lên.
Nhưng vô ích.
Tôi siết chặt, không buông.
Ngay trước khi bị hắn đẩy xuống, tôi đã kịp nhặt một viên đá nhọn.
Dưới làn nước lạnh lẽo, tôi cầm đá rạch mạnh lên người hắn.
Máu đỏ loang ra, từng chuỗi bong bóng bật khỏi mũi miệng hắn.
Sức chống cự yếu dần, rồi tan biến.
Cơ thể hắn từ từ chìm xuống đáy sông, vĩnh viễn không còn ngoi lên được nữa.
Đến lúc đó, tôi mới kiệt quệ nổi lên mặt nước, thở hổn hển.
Ngay khi vừa ngoi lên, ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh từ bờ sông chiếu thẳng vào mắt.
Cảnh sát chạy ào tới, nhanh chóng kéo tôi lên khỏi dòng nước.
Trên người tôi chi chít thương tích — có vết cắt do viên đá rạch, có cả vết đâm từ con dao hắn cầm.
Được cứu lên bờ, tôi òa khóc nức nở, lắp bắp kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra.
Trần Phi không hề hay biết, ngay sau khi gọi điện báo cảnh sát, tôi chưa từng tắt máy.
Nhờ có tai nghe bluetooth, tất cả những lời hắn thì thầm bên tai tôi khi kề dao dọa giết đều bị tổng đài viên nghe rõ rành rọt.
Kết cục, hắn giết người không thành, trái lại thi thể chìm xuống đáy sông.
Tôi chỉ là nạn nhân, tất cả đều nằm trong phạm vi chính đáng phòng vệ.
Ngay khoảnh khắc hắn ngừng thở, hệ thống vang lên:
“Chúc mừng ký chủ, tiến trình đổi mệnh đã hoàn thành.”
Nhưng nó mới nghiêm túc được một giây, liền bật khóc nức nở:
“Lúc nãy tôi sợ chết khiếp! Tưởng cô không qua khỏi nữa rồi.
Bao nhiêu nhiệm vụ trước giờ tôi chưa từng thất bại, thất bại thì thôi, nhưng cô mà chết thật thì sao?
Từ nay đừng lấy mạng mình ra mạo hiểm như thế nữa!
Mạng sống là quý giá, cô có biết không?!”
Vừa trải qua trận giằng co sống chết, tôi yếu ớt đáp lời:
“Được rồi… đây sẽ là lần cuối cùng.”
Tôi chưa kịp nói hết câu tiếp theo thì hệ thống đã hiểu, nó vui vẻ thông báo:
“Tất nhiên là tôi phải rời đi rồi!
Còn nhiều người khác đang đợi tôi đến giúp nữa mà!”
Tôi ngẩn ra, phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Trên đời tiệc vui nào chẳng đến lúc tàn.
Dù trong lòng tôi rất lưu luyến, nhưng đúng như nó từng nói — ngoài kia còn có rất nhiều người giống như tôi, đang cần đến nó.
Thế nên, tôi không vì tư tâm mà níu giữ.
“Ninh Ninh, tôi phải đi rồi.” – hệ thống dịu dàng lên tiếng.
Ngay giây tiếp theo, tôi cảm nhận rõ rệt nó đang rời đi.
Sợi dây kết nối giữa tôi và nó dần mờ nhạt, yếu ớt đi từng chút.
Trong lòng tôi có chút nghẹn ngào, rất lâu chẳng biết nói gì.
Mãi đến khi nó sắp biến mất, tôi mới khẽ cất lời:
“Hy Vọng, được quen biết cậu… tôi thật sự rất vui.”
“Nếu đi rồi, cho tôi chúc cậu một câu nhé.”
Nó tò mò hỏi:
“Chúc gì vậy?”
Tôi thành tâm đáp:
“Chúc cho mỗi lần cậu ra tay cứu rỗi, đều sẽ không bao giờ thất bại.”
Nó bật cười khúc khích, để lại hai câu cuối cùng trong tâm trí tôi:
“Tất nhiên rồi!
Bởi vì tôi chính là Hy Vọng mà!”
-Hết-