Chương 5
5.
Sắc mặt Trần Phi lập tức tái nhợt.
Hắn cuống quýt chộp lấy micro, hét lớn:
“Giả đấy! Tất cả đều là giả! Có kẻ muốn hãm hại tôi, đây là video ghép!”
Chưa dứt lời, micro đã bị tắt tiếng.
Âm thanh của hắn chìm nghỉm giữa những tiếng bàn tán xôn xao như sóng vỡ trong hội trường.
Bất lực, hắn ném micro xuống, quay người chạy đến tìm nhân viên hậu trường để tắt video.
Không một ai ngăn cản.
Tôi bước lên sân khấu, nhặt micro lên.
Lập tức, nhân viên mở lại quyền phát âm.
Tôi mỉm cười, giọng rõ ràng vang vọng khắp khán phòng:
“Như mọi người vừa thấy, vị hôn phu của tôi thực chất chẳng phải người tử tế gì.
Cô gái tội nghiệp trong video là nạn nhân bị gia đình hắn bắt cóc mang về nuôi.”
“Vừa mới trưởng thành, cô ấy đã bị ép mang thai, đến nay đứa trẻ đã hai tuổi.”
“Tôi đúng là mù quáng, suýt nữa bị hắn lừa đi đăng ký kết hôn.
Ban đầu tôi vốn không định phơi bày chuyện ô nhục này.”
“Nhưng tôi nghĩ, nếu không phải tôi, thì cũng sẽ là một cô gái vô tội nào đó sẽ trở thành con mồi tiếp theo.”
“Đặc biệt là các bác ở đây, những gia đình chỉ có con gái, chắc cũng đoán được hắn đang nhắm vào điều gì rồi.”
“Hy vọng mọi người hãy nhớ kỹ gương mặt này.
Và cũng chính là lý do tôi tổ chức buổi tiệc hôm nay!”
Từng lời tôi nói ra đều vang dội, chắc nịch.
Ngay sau đó, trên màn hình lớn hiện lên kết quả giám định huyết thống.
Mọi người có mặt đều nhìn rõ rành rành — Trần Phi thực sự có một đứa con ruột.
Sau đêm nay, chuyện này chắc chắn sẽ lan khắp giới thượng lưu và tràn ngập trên mạng.
Điều đó đồng nghĩa, kế hoạch lừa dối người khác của Trần Phi từ nay hoàn toàn phá sản.
Khi quyết định công khai, cả hệ thống lẫn cha mẹ đều hỏi tôi: “Không sợ ảnh hưởng xấu đến bản thân sao?”
Tôi chỉ cười:
“Tôi không muốn có thêm bất kỳ cô gái nào khác lại bị hắn lừa gạt.”
“Còn về ảnh hưởng xấu ư? Vậy thì sao? Chỉ cần tôi đủ bản lĩnh, sẽ chẳng ai dám chỉ trỏ sau lưng tôi.”
“Người đời có nói thế nào cũng được, miễn là tôi không nghe thấy. Con người sống ở đời, đâu thể làm vừa lòng tất cả.”
Hơn nữa, nếu không ép chúng đến đường cùng, làm sao tôi biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn ác độc đến mức nào?
Điều này, tôi không nói cho cha mẹ biết.
Bởi nếu họ hay tin, chắc chắn sẽ phản đối quyết liệt.
Vừa dứt lời, Trần Phi lập tức lao tới định giật micro trong tay tôi.
Nhưng bảo vệ bên cạnh đã nhanh chóng chặn hắn lại.
Tôi bình thản tiến lên vài bước, dừng trước mặt hắn.
Hắn trừng mắt nhìn tôi, giận dữ gào lên:
“Lan Ninh! Tất cả là do cô làm phải không? Có phải không?!”
Tôi cong môi cười khẩy:
“Đương nhiên. Anh không nghĩ tôi thực sự định lấy anh chứ?”
“Đồ đàn ông hèn hạ!”
Trần Phi bị bảo vệ ghì chặt vẫn không ngừng giãy giụa.
Trong khi đó, vợ chồng Lưu Kim Hoa cũng hét chói tai, xông lên đấm đá loạn xạ vào bảo vệ.
Nhưng rất nhanh, cả nhà họ Trần đều bị khống chế.
Lưu Kim Hoa tức tối phun nước bọt, chửi ầm ĩ:
“Thả con trai tao ra!
Một đứa đàn bà như mày thì lấy gì dám lừa nhà tao? Con trai tao để mắt tới mày đã là phúc phận nhà mày rồi!
Biết điều thì mau thả chúng tao, rồi giao công ty cho con trai tao quản. Nếu không thì đừng hòng bước chân vào cửa nhà tao!
Đàn bà thì nên ở nhà an phận, sinh con, dạy cái!”
Giữ chặt bà ta là một nữ bảo vệ. Cô ta lạnh mặt, bất ngờ nhích chân, giẫm mạnh lên tay Lưu Kim Hoa.
Tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết vang khắp hội trường.
Tôi chỉ cúi mắt nhìn xuống, giọng lạnh băng:
“Con trai bà chỉ là một thằng phế vật. Có dâng tận tay, tôi cũng chẳng thèm.”
Mắt Trần Phi đỏ rực, tia máu chằng chịt, như phát điên.
Đúng lúc ấy, Trần Chí Thành gào lên:
“Video bây giờ muốn làm giả thì dễ lắm!
Chẳng qua các người khinh thường nhà tôi nghèo. Rõ ràng đã đồng ý, còn nhận bao nhiêu sính lễ, giờ lại nói hủy là hủy!
Đây là lừa gạt hôn nhân! Tôi phải báo công an bắt các người!”
Lời vừa dứt, một người đàn ông bất ngờ xông thẳng lên sân khấu.
Không nói một câu, ông ta lao vào đánh tới tấp lên vợ chồng Trần Chí Thành, vừa đánh vừa nghẹn ngào gào thét:
“Không cần mày báo cảnh sát!
Cảnh sát sắp tới rồi — chính để bắt tụi buôn người chúng mày!
Con gái tao còn nhỏ như vậy… tụi mày nỡ lòng nào đối xử với nó thành ra thế này?!”
“Đứa con gái tao nâng như trứng mỏng, cuối cùng bị tụi mày hành hạ thành thế này… Sao tụi mày không chết đi cho rồi?!
Nếu không phải vì tụi mày, vợ tao đâu có chết… đến lúc lâm chung, bà ấy vẫn còn gọi tên con, muốn gặp con một lần cuối…”
Lời tố cáo bi thương ấy khiến cả hội trường lặng ngắt.
Rất nhiều người không kìm nổi, vành mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào.
Người đàn ông đánh đến kiệt sức, cuối cùng ngã ngồi xuống đất, ôm mặt khóc nấc từng tiếng đau thấu tim gan.
Người đàn ông ăn mặc giản dị ấy tên là Vương Thiện, vốn dĩ từng có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.
Vợ hiền dịu, hiểu chuyện; con gái thì hoạt bát, đáng yêu.
Thế nhưng một ngày kia, khi con gái đang chơi trước cửa nhà, bất ngờ bị kẻ xấu lén bế đi.
Đợi đến khi Vương Thiện nghe thấy động tĩnh chạy ra, thì bóng dáng đứa trẻ đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ kịp nhìn thấy một chiếc xe van không biển số, lao vút đi như gió.
Trong chớp mắt, cả vợ chồng như sụp đổ, bầu trời trước mắt tối sầm.
Vì để tìm con, họ từ Nam ra Bắc, vừa đi làm vừa tranh thủ dò hỏi khắp nơi.
Những lúc rảnh, hai người lại dán thông báo tìm trẻ thất lạc, hi vọng mong manh được một chút tin tức.
Một năm, hai năm…
Thời gian cứ thế trôi qua, đứa trẻ vẫn bặt vô âm tín.
Người vợ không chịu nổi cú sốc quá lớn, bệnh tật kéo đến, thân thể mỗi ngày một yếu.
Đến khi qua đời, bà vẫn còn thì thầm trong hơi thở cuối cùng: “Phải tìm được con gái…”
Con gái mất tích, vợ lìa đời — hai cú đòn ấy suýt nữa khiến Vương Thiện hoàn toàn gục ngã.
Đã có lúc ông tuyệt vọng, chỉ muốn tìm đến cái chết.
Nhưng nghĩ đến việc con gái có lẽ vẫn đang chịu khổ ở đâu đó, Vương Thiện lại gắng gượng đứng lên, mang theo di nguyện của vợ, tiếp tục hành trình tìm con.
Có lẽ ông trời cũng động lòng.
Ngay khi tôi nhận được tư liệu đầu tiên, tôi lập tức bắt tay vào việc giúp Trần Lai Tôn tìm lại cha mẹ ruột.
Tưởng rằng phải mất nhiều thời gian, nào ngờ chỉ vài ngày, manh mối đã được tìm ra.
Khi Trần Phi dẫn cha mẹ hắn sang đây, cô gái tội nghiệp kia lại đang bị nhốt trong nhà, cổ chân bị xích sắt khóa chặt.
Bên cạnh chỉ có vài cái bánh mì mốc meo và một chậu nước.
Lúc người của tôi tìm thấy, Trần Lai Tôn đã đói đến mức suýt ngất đi.
May mà chúng tôi đến kịp, nếu chậm hơn chút nữa, e rằng cô ấy đã chết trong im lặng, không ai hay biết.
So với những đau khổ Trần Lai Tôn phải chịu, đứa con cô sinh ra còn xem như may mắn.
Trước khi rời đi, ba người kia đã gửi đứa bé cho một người thân trong thôn chăm sóc.
Dù sao đó cũng là đứa cháu đích tôn mà Lưu Kim Hoa hằng ngày nhớ mong, họ không dám ngược đãi.
Khi nghe tin mình có thể thoát khỏi nơi đó, Trần Lai Tôn không hề do dự, lập tức theo chúng tôi rời đi.
Còn đoạn video bị đánh đập phát trên màn hình lớn chính là do một thanh niên trong thôn lén quay lại.
Ban đầu cậu ta muốn báo cảnh sát, nhưng bị gia đình ngăn cản vì sợ rước họa vào thân.
Sau này tôi biết chuyện, đã bỏ tiền mua lại.
Trước khi công bố trong buổi tiệc, tôi đã hỏi ý Trần Lai Tôn.
Cô ấy chỉ nói: “Chỉ cần bọn họ phải chịu trừng phạt, tôi không ngại.”
Và thế là mới có cảnh tượng vừa rồi diễn ra ngay tại hội trường.