1.
Tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đã xuyên vào một tiểu thuyết vạn nhân mê — trở thành vai nam phụ từng nhiều lần hãm hại nhân vật chính Bùi Hành Chi vì mê muội theo đuổi Lục Diễn. Kết cục? Chết thảm ngay trong ngày cưới của họ.
Quan trọng hơn, nam phụ ấy không chỉ cùng họ cùng tên với tôi, mà còn là Omega — và ngoại hình giống hệt tôi từ đầu đến chân.
Tôi: quá đủ xui xẻo rồi.
Vì để sống sót, tôi lập tức quyết định tránh xa Lục Diễn như tránh ôn thần, đồng thời tranh thủ thời gian lấy lòng nhân vật chính Bùi Hành Chi.
Bùi Hành Chi, con trai duy nhất của tập đoàn Bùi Thị, bề ngoài thanh tú, khí chất cao ngạo, quý khí ngời ngời, lại lạnh lùng xa cách.
Còn tôi? Một trong số những kẻ chạy theo Lục Diễn không biết xấu hổ.
Thậm chí còn chuyên gây chuyện.
Tôi lồm cồm bò xuống từ giường tầng, nhặt lọ thuốc ức chế trên bàn, dán lên cổ rồi quay sang hỏi bạn cùng phòng đang cắm mặt vào game:
“Cậu có biết Bùi Hành Chi thích gì không?”
Bạn cùng phòng từng tham gia câu lạc bộ với hắn hồi năm nhất. Nghe vậy, cậu ta tháo tai nghe xuống, ngó tôi đầy hoài nghi:
“Là công tử tập đoàn Bùi Thị hả?”
Tôi gật đầu. Bạn cùng phòng vỗ vai tôi đầy đồng cảm:
“Trừng Trừng, đừng chọc vào Bùi Hành Chi. Hắn không phải kiểu dễ trêu. Trước có người muốn tiếp cận, bị dọa phát khóc luôn đó.”
Tôi nuốt nước bọt. Không sao, khó cỡ nào cũng phải giữ cái mạng trước đã.
Đang cân nhắc tiếp cận ra sao thì mẹ kế gọi đến.
“Cuối tuần về nhà, bố mày dẫn đi dự tiệc thương mại. Nếu thằng Dục rảnh thì không tới lượt mày đâu.”
Tôi lập tức hỏi: “Tập đoàn Bùi Thị có đến không?”
Đầu dây bên kia im một lúc rồi giọng mẹ kế bắt đầu cáu: “Con đừng có mơ tưởng Bùi Thị này nọ. Tự soi lại bản thân đi...”
Tôi không đợi nghe thêm, dứt khoát cúp máy.
Trong nguyên tác, mẹ tôi mất sớm, bố cưới mẹ kế chưa được bao lâu thì em trai cùng cha khác mẹ ra đời. Lúc đó tôi mới hai tuổi.
Một cơ hội tiếp cận Bùi Hành Chi hiếm hoi thế này, tôi nhất định phải nắm lấy!
---Bữa tiệc thương mại diễn ra theo đúng kế hoạch.
Tôi lặng lẽ đứng trong góc, nhấp từng ngụm rượu, quan sát Bùi Hành Chi từ xa.
Hắn là tiêu điểm của cả buổi tiệc — dáng người cao ráo, vest đen ôm sát tôn lên đôi chân dài, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, mỗi lần mỉm cười đều khiến người ta cảm thấy mình không đủ tư cách đến gần.
Lúc ấy tôi không nhịn được nghĩ:
Omega thời nay phát triển dữ vậy sao?
Cùng là Omega, sao tôi lại như phiên bản thu nhỏ bên cạnh hắn?
Người vây quanh hắn dần tản ra, tôi biết thời cơ tới rồi.
Tôi lấy hết can đảm bước đến, thẳng thắn mở lời:
“Tôi là Tô Trừng, sinh viên đại học A. Tôi là Omega, cậu cũng là Omega. Hay là chúng ta… kết bạn nhé?”
Câu nói vừa dứt, không khí có chút im lặng.
____
Không xa có người bật cười: “Giờ bắt chuyện đẳng cấp thế này hả? Diễn hơi quá rồi đấy.”
Một đám người cười ồ. Nhưng chỉ sau một cái liếc mắt lạnh lùng từ Bùi Hành Chi, tất cả đều im như tờ.
Bùi Hành Chi quay lại nhìn tôi, khóe môi cong lên:
“Omega? Kết bạn?”
Tôi gật đầu, mắt lấp lánh hy vọng.
“Ừ, được chứ?”
Hắn cúi mắt, cười nhàn nhạt: “Đương nhiên được. Dù sao chúng ta… đều là Omega mà.”
Tôi thở phào, lòng vui như trẩy hội. Đang định nói thêm mấy câu ngọt ngào thì thấy một người đàn ông cao lớn đang tiến về phía mình.
Lục Diễn.
Hắn bước tới, lạnh giọng: “Sao cậu lại ở đây?”
Tôi cứng người.
Theo nguyên tác, nam phụ này từng đeo bám Lục Diễn tới ba bức thư tình, năm hộp cơm hình trái tim, tất cả đều kết thúc trong thùng rác.
Không ổn.
Tôi chọn chiến thuật chuồn trước tính sau:
“Tôi còn việc, đi trước nhé.”
Vừa quay người thì cổ áo sau lưng bị túm lại.
Giọng Bùi Hành Chi vang lên phía sau: “Chạy gì, bạn mới của tôi.”
Tôi quay đầu, cười trừ. Hắn thọc tay vào túi tôi, lấy điện thoại ra:
“Tôi còn chưa có liên lạc của cậu.”
Tôi ngoan ngoãn quét mã QR.
“Vậy là xong rồi nhé. Tôi đi đây—”
Lục Diễn giơ tay chặn tôi lại: “Khoan. Tôi cho phép cậu đi chưa?”
Tôi sững lại.
Hắn cau mày: “Theo đuổi tôi thì thôi đi, còn phải lấy lòng người bên cạnh tôi nữa à? Cậu không thấy phiền sao?”
Tôi: “Hả…?”
Lục Diễn: “Đừng giả ngây. Loại người như cậu tôi gặp nhiều rồi.”
Không xong rồi. Cảnh tu la bất thình lình.
Tôi vội nhìn sang Bùi Hành Chi, vẻ mặt thành khẩn:
“Tôi không theo đuổi Lục Diễn nữa! Tôi không muốn tranh giành Alpha với cậu đâu, thật đó!”
Lục Diễn nghẹn lời: “Khoan đã, tôi với hắn đều là Alph—”
Chưa kịp nói hết câu, Bùi Hành Chi đã mím môi cười:
“Được. Đây là do cậu nói nhé.”
Tôi nhanh chóng rút lui, chạy một mạch khỏi bữa tiệc.
Sau đó, Lục Diễn cầm ly rượu, nhấp một ngụm rồi nhìn sang Bùi Hành Chi:
“Tô Trừng là thế nào? Cậu ta không biết cậu là Alpha? Mà còn là Alpha đỉnh cấp?”
Bùi Hành Chi không trả lời, chỉ khẽ cong khóe môi.
Ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng tôi, giọng trầm thấp:
“Thú vị đấy.”
---
2.
Rời khỏi bữa tiệc, tôi vừa đi vừa hát, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Kế hoạch kết thân nhân vật chính tạm xem là tiến triển tốt đẹp. Nhưng có liên lạc thôi thì chưa đủ, muốn sống yên ổn dài lâu, tôi vẫn cần phải nỗ lực hơn nữa.
Thế là tối đó, tôi chủ động nhắn tin cho Bùi Hành Chi, rủ hắn đi chơi — mục tiêu: vun đắp tình cảm Omega-Omega.
【Đi công viên giải trí mới xây không? Nghe nói chỗ đó nhiều Omega đến check-in lắm đó!】
【Gấu con nũng nịu.jpg】
Không ngờ, Bùi Hành Chi trả lời gần như ngay lập tức:
【Được.】
Gặp lại hắn ở cổng công viên, tôi suýt không nhận ra.
Không còn bộ vest chỉnh tề như ở buổi tiệc, hôm nay Bùi Hành Chi mặc đồ cực kỳ đơn giản — hoodie đen, quần thể thao, bên ngoài khoác áo khoác bóng chày màu xanh thẫm. Dáng người hắn cao lớn, vai rộng eo thon, bước đi lười biếng mà vẫn thu hút lạ kỳ.
Mái tóc đen mềm bay nhẹ trong gió, khí chất toát lên sự điềm tĩnh cùng cảm giác thanh xuân tràn đầy.
Tôi lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ:
Không hổ là nhân vật chính vạn người mê. Chỉ đi dạo thôi cũng như đang quay phim truyền hình.
---