Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
"Không phải vậy đâu, cũng tại chúng ta đều lớn rồi mà. Anh làm anh tất nhiên phải lo lắng cho em mấy chuyện này chứ."
Sáng nay khi đi ra ngoài, cửa sổ chưa mở, mùi hỗn loạn từ đêm qua vẫn quẩn quanh trong không khí trong nhà.
Tống Tri Niên ngồi xuống đúng chỗ hôm qua.
"Anh coi được một căn cũng khá ổn, rộng rãi, lại gần bệnh viện."
Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy, trong đầu cân nhắc khả năng nhốt người lại.
Tống Tri Niên lúng túng xoa xoa chân: "Tống An, em đừng nhìn anh như vậy mà."
"Em nên nhìn anh thế nào đây? Sáng thì báo em không phải em ruột anh, tối đến đã đòi dọn ra ở riêng."
Sắc mặt Tống Tri Niên chợt thay đổi: "Thật sự không phải vì chuyện đó! Không dọn nữa, không dọn nữa, được chưa?"
Lời của anh ấy khiến dòng suy nghĩ trong đầu tôi khựng lại.
Không dọn ra à... vậy thì còn được.
Tôi cầm khăn tắm đi tắm nước lạnh.
Tống Tri Niên vào sau, bị nước lạnh dội trúng liền hét ầm cả phòng tắm.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên, chúng tôi quay lưng lại với nhau khi ngủ.
8
Tống Tri Niên ngủ không yên, khua tay ra sau lưng tìm kiếm nhưng lại chụp hụt.
Anh ấy chu môi, nhích mông dịch lại gần tôi hơn.
Căn nhà này vẫn là nơi bố mẹ để lại.
Đồ đạc đều đã được thay mới, chỉ trừ chiếc giường vẫn còn giữ nguyên.
Giường không lớn, động một cái cũng kêu cọt kẹt.
Tôi lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Trong bóng tối, Tống Tri Niên đáp khẽ: "Không có... chỉ là hơi lạnh thôi."
Tôi đưa tay sờ trán anh ấy, lại sốt rồi.
Tống Tri Niên níu lấy tôi: "Không dùng thuốc đặt được không? Hình như không nặng lắm."
Tôi rút nhiệt kế ra khỏi miệng anh ấy: "Ba mươi tám độ, không muốn dùng thì thôi."
Trong ngăn kéo vẫn còn thuốc hạ sốt.
Tống Tri Niên hay ốm vặt, chỗ đó toàn là thuốc tôi mua cho anh ấy.
Thuốc sắp hết hạn đều được tôi dọn sạch theo định kỳ.
Tống Tri Niên uống xong, mặt nhăn nhó kêu lên: "Đắng quá, không có kẹo à?"
Anh ấy đã lâu không uống thuốc, tất nhiên sẽ thấy đắng.
Bề ngoài Tống Tri Niên có vẻ lơ đễnh, cái gì cũng chịu được, nhưng hồi trước, khi còn phải đi nhặt ve chai, chỉ một đêm có thể chất đầy cả xe.
Mỗi lần uống say, anh ấy lại ôm tôi khóc. Anh ấy nói rằng mình mệt, tay mỏi đến nhấc không nổi.
Nói rằng cả năm chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, không mua nổi máy tính cho tôi.
Tôi xoa đầu anh ấy an ủi: Không sao đâu, em trai anh là thiên tài mà, không cần mấy thứ đó vẫn thi đậu được.