Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Không biết câu nào đã chạm đến anh ấy, tôi chỉ cảm thấy sống lưng căng cứng của Tống Tri Niên dần thả lỏng.
Hơi thở nóng hổi phả vào bên cổ tôi.
Đó là nhiệt độ từ chính người anh trai tôi.
5
Buổi sáng không có ca phẫu thuật nào, tôi xin nghỉ nửa ngày.
Tôi chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, mãi đến mười giờ Tống Tri Niên mới lết ra khỏi giường.
Sau đó lại chui vào nhà tắm lề mề tận nửa tiếng.
Cơm canh sắp nguội lạnh, tôi gõ cửa phòng tắm, bên trong vang lên giọng nói khàn khàn của anh ấy: "Xong, xong ngay đây. Em ăn trước đi, đừng đợi anh."
Tôi mở camera giám sát trong nhà tắm ra xem, chỉ thấy Tống Tri Niên đang cuống cuồng rửa tay, vội vã lau mặt rồi bước ra ngoài.
Tóc anh ấy còn nhỏ từng giọt nước, đọng lại thành từng mảng ướt sũng bên xương quai xanh.
Tôi nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "Ăn sớm một chút đi. Hôm nay em đưa anh đến chỗ làm."
Tống Tri Niên lặng lẽ quay mặt ngồi xuống bàn ăn.
Một bát cháo đã gần cạn, mấy món bình thường anh ấy thích nhất cũng chẳng động đũa lấy một lần.
Lúc ngồi vào ghế phụ trên xe, anh ấy cũng chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời.
"Anh, anh đang tránh em à?"
Tống Tri Niên cắn nhẹ đầu lưỡi, cố gắng tỏ vẻ thản nhiên: "Không mà, anh tránh em làm gì?"
Tôi ngắt lời anh ấy: "Vì chuyện tối qua sao? Là em sai khi giúp anh à?"
Rõ ràng, Tống Tri Niên chẳng muốn nhắc lại chuyện đó.
Nhưng chúng tôi sống cùng dưới một mái nhà, vậy mà anh lại coi tôi như người xa lạ, tôi không chịu nổi, nên nhất định phải nói rõ.
Xe dừng dưới tòa nhà công ty anh ấy, ngón tay Tống Tri Niên cứ mân mê lên xuống dây an toàn: "Không phải… đừng nói vậy, tối qua… là anh mất tự chủ."
Trước giờ tính cách Tống Tri Niên trước giờ cởi mở, chuyện gì cũng chẳng để trong lòng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy lúng túng đến vậy.
“Tống An…" Anh ấy ấp úng mở miệng: "Thật ra ban đầu, anh không định nói với em..."
Tôi chống tay lên vô lăng, chăm chú nhìn anh ấy.
"Thực ra… em không phải em ruột của anh." Cuối cùng Tống Tri Niên cũng quay đầu lại: "Anh là con nuôi, sau này bố mẹ mới có em."
Tôi siết chặt vô lăng. Tôi liếc một cái liếc mắt, Tống Tri Niên đã vội vàng nắm lấy mu bàn tay tôi; "Cho nên… chuyện tối qua, em đừng để trong lòng, cứ đi làm cho tốt."
Nói xong, anh ấy vội vã mở cửa xe chạy xuống như muốn trốn tránh điều gì đó.