Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
4
Nhưng đến khi thật sự ngồi trước mặt cô gái kia trên phố Lâm An, tôi đã bắt đầu hối hận.
Cô ấy rất xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, ấm áp.
Nhưng cô ấy không phải Tống An.
Tôi thất thần một lúc, bị tiếng còi xe inh ỏi giật mình tỉnh lại.
Qua lớp kính, tôi lập tức nhìn thấy Tống An bên kia đường.
Cậu ấy mặc chiếc áo khoác mỏng, ngồi trên ghế lái, không chút biểu cảm mà nhìn chằm chằm vào tôi, chính ánh mắt ấy khiến tôi hoảng loạn ngay tức thì.
Tôi đứng bật dậy, muốn chạy theo cậu ấy, nhưng xe cộ trên phố Lâm An tấp nập, tôi đành đứng khựng lại ở đầu ngã tư.
Trước khi ba mẹ qua đời, họ đã dặn tôi phải chăm sóc thật tốt cho cậu ấy.
Nhưng... chăm sóc đến mức đẩy người ta lên giường, đó có phải là việc mà một người anh nên làm không?
Tôi xếp hàng suốt hai tiếng ở tiệm bánh gạo nổi tiếng kia mới dần dần tỉnh táo lại một chút.
Thế mà lúc về đến nhà, Tống An vẫn chưa về.
Cậu ấy như đang rất giận, giận tôi lặng lẽ đi xem mắt, giận tôi muốn bỏ rơi cậu ấy.
Càng nghĩ, tôi càng thấy có gì đó không đúng.
Mãi cho đến khi cậu ấy trói tôi vào đầu giường, mạnh mẽ đâm vào, tôi mới bừng tỉnh.
Tên nhóc này... chẳng lẽ cũng thích tôi sao?
5
Khi Tống An còn chưa biết nhớ sự đời, tôi chỉ cảm thấy cậu ấy thật đáng thương.
Sau này, khi ba mẹ tôi gặp tai nạn giao thông qua đời, tôi mới nhận ra, không chỉ mình cậu ấy, mà cả hai chúng tôi đều đáng thương.
Chúng tôi đều không còn nhà để về nữa.
Đám họ hàng nhanh chóng chia chác sạch số tài sản còn lại.
Ngay cả bác Chu, người vẫn luôn muốn giúp đỡ cũng không thể giữ lại được gì, cuối cùng chỉ còn sót lại căn nhà tập thể cũ nát này.
Nhà họ Chu dù có ra sức cứu tế cũng chẳng thể nuôi chúng tôi cả đời.
Tôi bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền nuôi em trai, nhặt ve chai, bán đồng nát.
Một cân chai lọ tám hào, còn giấy vụn thì bán được giá cao hơn một chút.
Tống An lớn nhanh, biết đạp ghế, tựa người lên bếp nấu cơm cho tôi ăn.
Tôi mệt mỏi, cậu ấy liền đứng sau lưng xoa bóp cho tôi.
Tôi sốt, cậu ấy mặt lạnh tanh ôm tôi vào lòng.
Trong cái nhà tập thể tồi tàn này, chẳng có lấy một thứ tử tế, nhưng chỉ cần có Tống An bên cạnh, tôi vẫn cảm thấy cuộc đời còn có chút hy vọng để níu giữ.
6
Tống An đã khóa tôi lại.
Chỉ là loại ổ khóa lõi C bình thường, tôi từng thấy không ít lần lúc đi thu mua ve chai.
Chỉ cần lấy một sợi tóc, luồn vào bên mép, nhẹ nhàng chọc một cái là mở ra được, nhưng tôi không muốn động.
Ba mẹ tôi đã dặn dò, phải chăm sóc cậu ấy cho tốt. Vậy mà tôi không những bẻ cong cậu ấy, còn dụ dỗ cậu ấy lên giường mình.
Tôi đang giằng co với chính bản thân, nhưng tôi đói quá rồi.
Tôi bò dậy, định nướng ít hạt dẻ không ngờ lửa nổ lách tách, dầu bắn tung tóe, bắt lửa bốc lên.
Ngọn lửa mỗi lúc một lớn, tôi đập cửa từng nhà cầu cứu. May mà mọi người đều ra ngoài mua trứng, trong nhà chẳng còn mấy ai.
Chỉ có con mèo mướp đối diện đang co rúm trong góc.
Tôi ôm lấy nó vào lòng, vừa bước ra cửa lại gặp thêm một con khác.
Tống An từ nhỏ đã to gan, trời sinh hợp làm nghề bác sĩ, tôi chưa từng thấy cậu ấy hoảng loạn bao giờ.
Vậy mà lúc này, cậu ấy chẳng màng sống chết lao thẳng vào biển lửa.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi, tim tôi như ngừng đập.
Tôi vội đưa tay kéo lấy cậu ấy, mãi đến khi ra được đến tầng trệt, chân vẫn còn run lẩy bẩy.
Cậu ấy chỉ là thích tôi mà thôi.
Thích thì có gì sai?
Chẳng phải tôi cũng bẩn thỉu không kém sao?
Nếu tính như vậy thì chúng tôi đúng là một cặp hòa hợp từ trong xương tủy rồi.