1
Chu Kiến Từ ném hai quyển sổ đỏ đăng ký kết hôn xuống bàn, giọng điệu hung hăng chất vấn tôi:
“Này, em cô bỏ con mà giấu tôi, giờ lại lấy trộm mấy chục vạn tiền mặt với cả thẻ tín dụng của tôi, cô là chị ruột nó, cô nói xem phải giải thích thế nào?”
Tôi chẳng thèm để ý, chỉ ghét bỏ liếc gương mặt kia một cái rồi quay người định đi. Hắn sải bước dài chặn trước mặt.
“Muốn đi? Không dễ vậy đâu. Trong giấy kết hôn ghi tên cô, cô ta bỏ chạy rồi, cô gánh lấy đi!”
Tôi ngẩng đầu, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt có đến bảy tám phần giống bạn trai cũ.
Nếu không phải sống mũi anh ta không có nốt ruồi kia, cánh tay cũng không có vết sẹo ấy, thì tôi thật sự sẽ tưởng rằng… anh ta chính là người đó.
Thấy tôi không nói lời nào, Chu Kiến Từ tưởng tôi không tin, liền mở toang sổ kết hôn ra dí đến trước mặt.
“Này, cô xem đi, có phải tên cô không, Lục — Tri — Vi.”
Tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, giọng run run:
“Anh tên gì?”
Hắn bị dáng vẻ của tôi làm cho hơi sững lại, lắp bắp: “Chu… Chu Kiến Từ.”
“Thế còn cái tên này thì sao…”
“Đó là anh trai tôi, sao vậy?”
Tôi ngửa mặt trợn trắng mắt, tay nhéo mạnh nhân trung, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Không hiểu nổi, ai dạy mấy người vậy, lại đi ăn trộm chứng minh thư của anh trai chị gái để kết hôn?!
2
Tôi không do dự một giây, lôi thẳng Chu Kiến Từ, bắt hắn dẫn tôi đi gặp anh trai hắn.
Tôi phải nhanh chóng ly hôn cho xong, cắt đứt mọi quan hệ.
Nếu không, đến ngày cưới, anh ta đến cục dân chính mà phát hiện mình lại thành chồng hợp pháp của cô bạn gái cũ đáng ghét thì… chắc chắn anh ta sẽ lùng sục khắp nơi tìm giếc tôi.
Đến lúc đó tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Chu Kiến Từ hất tay tôi ra, giọng ngượng nghịu: “Tôi… tôi không muốn đi gặp anh tôi, cô… cô tự đi đi.”
Nói xong, hắn quẳng cho tôi một địa chỉ, để lại giấy kết hôn rồi tự bỏ đi.
Tôi nhìn địa chỉ hắn gửi đến, hốc mắt cay xè.
Đó chính là căn nhà trọ tôi và Chu Kiến Tấn thuê chung hồi còn quen nhau. Sau chia tay tôi dọn ra ngoài.
Khi ấy tức giận quá, quên cả chuyện đòi lại tiền đặt cọc mình đã ứng trước.
Không ngờ, đến giờ anh ta vẫn còn trơ trẽn sống ở đó.
Chỉ nghĩ đến mấy nghìn tệ tiền đặt cọc kia, tim tôi lại nhói đau mất ngủ suốt nhiều đêm.
Ngồi trên xe buýt tới căn nhà trọ, những ký ức về tôi và Chu Kiến Tấn năm xưa ùa về. Đã bốn năm trôi qua, vậy mà nghĩ lại vẫn thấy đau nhói tận tim.
Chúng tôi quen nhau thời đại học, trong buổi tiệc sinh nhật của một người bạn.
Tôi vô ý làm rơi bánh kem lên áo anh.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh lia tới, tôi vội vàng lấy khăn giấy, vừa cúi đầu xin lỗi vừa lau giúp anh.
Anh khẽ khàn giọng “ầy” một tiếng, rõ ràng thu bụng lại, khàn khàn nói:
“Đừng lau nữa.”
Tôi ngượng ngùng thu tay, ngồi im như gà mắc tóc.
Nhưng anh lại chẳng hề trách cứ, còn đẩy phần bánh của mình về phía tôi:
“Em ăn của tôi đi.”
Tôi ngẩng lên nhìn, anh cúi đầu, gãi gãi tóc né tránh ánh mắt tôi.
Tôi rõ ràng thấy đôi tai anh đỏ bừng, ngón tay bấu vào quần đến trắng bệch.
Anh đang xấu hổ, hồi hộp.
Tất nhiên tôi cũng cảm nhận được.
Và trong khoảnh khắc bối rối ấy, tình cảm thiếu niên thiếu nữ bùng n/ổ, phá tan mọi ngại ngùng.
Chúng tôi thành một đôi.
Chu Kiến Tấn nổi bật — cao 1m87, da trắng, ngũ quan tinh xảo hút hồn, sống mũi cao thẳng, thêm một nốt ruồi nhỏ nơi sống mũi khiến anh càng thêm cuốn hút.
Quan trọng hơn cả là vóc dáng.
Tỉ lệ hoàn hảo, eo thon gọn, cơ bắp vừa vặn.
Bên ngoài anh luôn lạnh lùng, nhưng khi chỉ có hai chúng tôi, sức hút của anh lại bộc lộ triệt để.
Tôi không cưỡng nổi, luôn thích bám lấy anh.
Nhưng mỗi lần không khí tới lúc cao trào, anh đều đỏ mặt gạt tay tôi ra, khàn giọng nói:
“Chưa được… phải đợi đến khi chúng ta kết hôn đã…”
Tôi ngoan ngoãn nghe lời, hiểu suy nghĩ của anh, nên cũng kiềm chế.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi thuê một căn nhà cùng ở, nuôi một con mèo nhỏ, hẹn nhau ổn định công việc rồi sẽ kết hôn.
Tôi cứ ngỡ mọi chuyện sẽ êm đềm trôi đi như thế, nếu như tôi không phát hiện ra anh ta vốn chẳng phải sinh viên nghèo như anh ta nói, nếu như tôi không bắt gặp anh ta ôm hôn một cô gái khác trong quán bar.
Hôm ấy, giáo viên chủ nhiệm gọi báo em gái tôi, Lục Bối, lại trốn tiết tự học buổi tối để đi uống rượu.
Cha mẹ mất sớm, chỉ còn tôi là chị, dĩ nhiên tôi chính là người giám hộ.
Tôi nhắn cho Chu Kiến Tấn, muốn anh đi cùng tôi tìm con bé.
Nhưng anh không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời.
Tôi tới quán bar mà Lục Bối thường check-in trên vòng bạn bè.
Âm nhạc ầm ĩ, tôi vừa che tai vừa len qua đám đông.
Một cái liếc thôi đã thấy anh ta ngồi trên sofa giữa quán, áo sơ mi mở nửa, ánh đèn neon lướt qua để lộ vết hôn đỏ sẫm nơi cổ.
Trong ngực anh ta là một cô gái ăn mặc hở hang.
Anh ta nâng ly theo tiếng nhạc lắc lư, cô gái ghé sát, anh ta cúi đầu hôn.
Tôi chưa từng thấy một Chu Kiến Tấn như vậy.
Người con trai từng ngượng ngùng khi tôi trêu chọc, từng lo lắng che chở khi tôi mặc váy ngắn, từng luôn cài kín khuy áo sơ mi tới tận nút cuối.
Giờ biến mất hoàn toàn.
Âm thanh DJ như d/a/o nh/ọ/n đ/â/m thẳng tim tôi, khiến tôi nghẹt thở.
Tôi đang định xông lên tính sổ, thì nghe được cuộc nói chuyện bên cạnh:
“Đây là bạn gái thứ mấy của Chu ca rồi?”
“Cậu còn đếm giùm anh ấy à? Anh ấy quen cùng lúc mấy cô lận hahaha.”
“Đúng vậy, lần trước còn quen nhỏ họ Lục kia, nhưng chỉ để bên cạnh chứ chẳng đụng vào.”
“Cháo trắng nhạt nhẽo thì thêm chút gia vị chứ sao.”
“Chu ca thích thế, kệ anh ấy đi.”
…
Đêm hôm đó, tôi ngồi ở phòng khách chờ Chu Kiến Tấn về.
Sắc mặt tuy đã lạnh lùng đáng sợ, nhưng trong lòng thì bình tĩnh lạ thường.
Khi đã hoàn toàn tuyệt vọng, con người ta sẽ chẳng buồn khóc lóc gào thét nữa.
Đến tận bốn giờ sáng, anh ta mới lảo đảo về nhà.
Áo sơ mi xộc xệch, toàn thân nồng nặc mùi rư/ợ/u.
Thấy tôi, cơn say của anh ta dường như tan đi một nửa, ngơ ngác: “Em… em sao còn chưa ngủ?”
“Tôi đợi anh.”
Anh ta bước đến muốn ôm tôi, tôi tránh đi.
“Em chê mùi rư/ợ/u nặng phải không? Anh… anh đi tắm ngay.”
“Chúng ta chia tay đi.”
“Tại sao?”
Anh ta bỗng tỉnh hẳn, trừng mắt nhìn tôi đầy khó tin.
Tôi chỉ thấy buồn cười, diễn cũng hay thật.
“Vì tôi chán rồi. Với lại tôi tìm được một cậu em trai mới, trẻ trung, nhiều sức sống, tôi thích cậu ấy hơn.”
Tôi vốn hiếu thắng, đến lý do chia tay cũng không muốn yếu thế.
Anh ta nắm chặt tay tôi, gần như gào lên: “Lục Tri Vi, em đang đùa anh đúng không? Hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi, em trêu anh thôi đúng không?”
“Không. Tôi thật sự thích em trai. Còn anh, đã hơi già rồi.”
Tôi mở điện thoại, cho anh ta xem bức ảnh tôi chụp chung với một người đàn ông khác — kiểu áp má rất thân mật.
Tôi thấy sắc mặt Chu Kiến Tấn từng chút từng chút trắng bệch.
Cuối cùng, anh ta quỵ xuống đất. Cùng lúc nước mắt rơi lã chã, một sợi dây chuyền vàng cũng rơi xuống sàn gỗ.
Tôi khẽ cười lạnh, lùi lại một bước.
Nói thêm một câu: “Cái gọi là si tình của anh, thật rẻ tiền.”
Đã phản bội tình yêu, sao còn phải giả vờ đáng thương, ra vẻ sâu tình như thế?
“Được thôi, Lục Tri Vi, cút ngay. Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy em nữa!”
Tôi không nấn ná, kéo vali ra khỏi cửa, đóng sầm lại.
Cuộc chia tay đó vô cùng khó coi, cả hai đều căm ghét lẫn nhau.
Giờ nghĩ lại, tôi hối hận vì lúc đó đi quá vội, không đòi lại tiền đặt cọc.
Cùng lắm thì… tiện tay lấy luôn sợi dây chuyền vàng kia cũng được.
Lục Tri Vi, sao lúc đó mày hồ đồ thế chứ.
Thanh Lau Truyen