Chương 4
9
Một tuần sau, trong nhóm chat xuất hiện thông báo sẽ tổ chức team building bóng rổ cùng công ty con.
Lúc cô em bên phòng Hành chính đặt tờ danh sách đăng ký lên bàn tôi.
Tôi đang bị bản phương án lần thứ năm bị Thẩm Dịch Hàn trả về tra tấn đến sống không bằng c/h/ế/t.
“Chị Ôn Yên! Cứu mạng đi! Bộ mình còn thiếu một suất, không đủ người thì sẽ bị cắt kinh phí hoạt động phòng ban đó!” – cô em chắp tay, đôi mắt lấp lánh.
Tôi không ngẩng đầu, mệt mỏi vẫy tay: “Em nhìn chị giống người biết chơi bóng rổ sao?”
“Ôi trời, đâu phải bảo chị chơi!” – cô ghé sát, hạ giọng đầy thần bí – “Là Thẩm tổng đó! Anh ấy đăng ký luôn rồi!”
Ngón tay tôi gõ bàn phím khựng lại, tưởng mình nghe nhầm: “Ai cơ?”
Cô em phấn khích đến đỏ bừng cả mặt: “Không ngờ phải không! Nghe nói Thẩm tổng hồi đại học còn là thành viên đội tuyển trường nữa! Đúng là giấu nghề!”
Tim tôi chợt hụt một nhịp.
Trong đầu thoáng qua cảnh tượng những bức thư tình miêu tả anh trai anh trên sân bóng… cuối cùng lại rơi cả vào tay anh.
Nghiệt duyên.
Đúng là nghiệt duyên.
Hôm diễn ra trận đấu.
Thẩm Dịch Hàn chơi ở vị trí tiền phong nhỏ, tốc độ nhanh, đột phá mạnh, ném rổ chuẩn xác đến đáng sợ.
Hoàn toàn khác với phong cách thường ngày trong văn phòng – lạnh lùng, dùng số liệu đè bẹp người khác.
Trên sân bóng, anh như một con báo săn vừa được đánh thức hoàn toàn.
Mỗi động tác đều bùng n/ổ sức mạnh, tràn đầy khí thế áp đảo.
Dẫn bóng vượt người, giả động tác lừa thủ, đột ngột dừng lại nhảy ném – soạt!
Bóng xuyên lưới gọn ghẽ.
Ghi điểm xong, anh chỉ mặt lạnh chạy nhanh về phòng thủ.
Ánh mắt quét qua bảng điểm, như thể đang kiểm tra tiến độ dự án.
Lạnh lùng đến mức khiến người khác phải rùng mình.
Nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã nhận ra điều bất thường.
Anh hình như… “quá sức” rồi.
Kết quả trận đấu hoàn toàn không có gì bất ngờ.
Đội của Thẩm Dịch Hàn giành chiến thắng áp đảo.
Các đồng đội vây quanh, hò reo tung anh lên như anh hùng.
Giữa đám đông chen chúc, một đồng nghiệp trẻ mồ hôi nhễ nhại phấn khích vỗ vai anh:
“Thẩm tổng! Hôm nay anh đánh ghê quá!
Đúng chuẩn MVP! Nhất là mấy pha đột phá mạnh mẽ, quá ngầu! Nhưng mà anh liều quá, cũng đâu cần thiết, mình đã thắng xa thế rồi…”
Thẩm Dịch Hàn nhận chiếc khăn người khác đưa, lau mặt đầy mồ hôi.
Giọng còn hơi gấp gáp vì vận động, nhưng ngữ khí lại bình thản vô cùng.
“Ừ.”
“Có người đang nhìn.”
“Phải thắng.”
Bước chân tôi khựng lại tại chỗ.
Có người nhìn?
Ai?
Khi tôi còn đang loạn thành một mớ suy nghĩ, cô em phòng Hành chính vỗ vai tôi.
“Chị Ôn Yên, chị độc thân đến giờ rồi, có phải nên chọn cho mình một anh chàng không?”
Cô còn đùa dai: “Ngoài trừ tổng giám đốc của chúng ta, hôm nay ai chị thích thì em xin liên lạc cho.”
Thẩm Dịch Hàn, vốn yên lặng uống nước bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng: “Tại sao lại loại tôi ra ngoài…”
“……”
Ngay cả cô em kia cũng sững người, ánh mắt luân phiên nhìn giữa tôi và Thẩm Dịch Hàn.
Khỉ thật, sao bầu không khí lại lúng túng thế này.
May thay chẳng mấy chốc, chủ đề được đồng nghiệp khác khéo léo kéo sang.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Tôi lấy ra xem, là tin nhắn trong phần mềm nội bộ.
Người gửi: Thẩm Dịch Hàn.
Lại nữa, chắc chắn chẳng có gì hay ho.
【Bãi xe tầng hầm B2, khu C07. Có tài liệu cần gấp cho ngày mai để quên trên xe tôi, xuống lấy.】
Gương mặt xấu xa của nhà tư bản hút m/á/u!
10
Bãi đỗ xe tầng hầm B2.
Chiếc Bentley đen quen thuộc lặng lẽ đậu ở đó.
Kính xe ghế lái hạ xuống một nửa.
Thẩm Dịch Hàn đã thay chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, hai khuy trên cùng buông lỏng, để lộ đường nét xương quai xanh.
Tôi hít sâu một hơi, gắn lên nụ cười xã giao của kẻ làm công, cúi người sát cửa sổ xe: “Thẩm tổng, tôi đến lấy tài liệu.”
Anh không trả lời ngay.
Bất ngờ nghiêng người, cánh tay vươn qua, “tách” một tiếng, mở khóa ghế phụ từ bên trong.
“Lên xe rồi nói.”
Lại là ghế phụ?
“Thẩm tổng, không cần đâu, ngài đưa tài liệu cho tôi là được.”
“Tài liệu ở ghế sau, tự lấy.”
Tôi cắn răng mở cửa, chui vào ghế phụ.
“Hôm nay trận bóng, có xem không?”
Đây rồi, quả nhiên là muốn tính sổ sau trận.
“Có có! Thẩm tổng xứng đáng MVP tuyệt đối!”
Ngón tay đang gõ trên vô lăng của anh khựng lại, nghiêng mặt sang nhìn tôi.
“Vậy sao?”
“Vậy chị nói thử xem tôi ghi bao nhiêu điểm?”
“Giữa tôi và anh tôi, ai chơi hay hơn?”
“……”
Nói dứt lời, anh bất ngờ tháo dây an toàn.
Cả người nghiêng sang.
Một cánh tay đặt lên lưng ghế tôi, tay còn lại lười nhác tựa trên vô lăng.
Tư thế này, gần như giam trọn tôi trong vòng tay anh và chiếc ghế.
“Tài liệu tôi lấy rồi, vậy…”
“Còn một chuyện nữa.” Anh bất ngờ giữ chặt tôi. “Bây giờ em độc thân… là vì vẫn còn thích anh tôi sao…”
“Từng có thể tôi bị vẻ ngoài sáng chói của Thẩm Dịch Dương thu hút, nhưng sau khi tận mắt thấy sự ích kỷ, giả dối của anh ấy, tôi đã vỡ mộng từ lâu.
Nhờ em giả vờ theo đuổi tôi, đóng vai bạn trai, đó là lỗi của tôi. Khi ấy tôi sĩ diện quá, tôi xin lỗi…”
“Em…” – Thẩm Dịch Hàn nhìn tôi, cả gương mặt thoáng sững sờ.
Như thể bị lời thú nhận bất ngờ này đánh thẳng vào, đến mức hoàn toàn mất đi phản ứng.
Đôi mắt sâu thẳm ấy, dán chặt lên mặt tôi.
Như muốn nhìn xuyên qua, phân biệt câu nói của tôi có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả.
“Vậy nên… xin lỗi… tôi không thể làm chị dâu của em rồi!”
Không thể ở lại nữa! Một giây cũng không thể!
Tôi như bị bỏng, vội đẩy cửa xe, ôm tài liệu lao ra ngoài trong tư thế gần như lăn trượt.
Xong rồi.
Ôn Yên, lần này mày xong thật rồi.
Không chỉ bị anh kìm kẹp đến ngạt thở trong công việc, mà ngay cả chút vỏ bọc cuối cùng cũng bị chính mày hoảng loạn tự tay lật tung sạch sẽ.
Những ngày sau này… phải sống thế nào đây?
11
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dịch Hàn gửi tin nhắn chung trong nhóm.
Mời đồng nghiệp trong phòng tối nay tan làm cùng tham gia tiệc sinh nhật của anh.
Còn tôi, đến tận 11 giờ đêm vẫn cắm mặt tăng ca đến tê liệt.
Một dự án hợp tác do tôi phụ trách gặp sự cố nghiêm trọng.
Đối tác bất ngờ trở mặt, đưa ra những yêu cầu sửa đổi vô cùng khắt khe.
Nửa đêm, cửa phòng họp bị đẩy ra.
Thẩm Dịch Hàn cầm trên tay một túi giấy.
Là đồ ăn khuya từ một nhà hàng trà – dimsum cao cấp.
Cùng lúc đó, mùi r/ư/ợ/u phảng phất trên người anh cũng lan ra.
Anh không nói gì, chỉ đặt túi đồ ăn trước mặt tôi.
Sau đó kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, mở laptop, ngón tay gõ lách cách trên bàn phím.
“Chỗ này, mô hình dữ liệu sai ngay từ đầu.”
“Điều khoản này, rủi ro pháp lý quá cao, đổi sang phương án dự phòng B đi.”
Giọng anh bình tĩnh, gọn gàng, nhanh chóng chỉ ra vấn đề và cách giải quyết.
Hoàn toàn không trách móc vì sao tôi không tham dự sinh nhật của anh.
“Ăn đi.” Anh gật về phía phần đồ ăn khuya, giọng trầm khàn. “Đừng để tôi còn chưa kịp đòi nợ, em đã tự vắt kiệt mình.”
Khoảnh khắc đó, văn phòng sáng đèn rực rỡ, ngoài cửa sổ là thành phố tĩnh lặng trong đêm.
Tôi nhìn anh, chợt nhận ra rõ ràng, người đàn ông này luôn tìm đủ cách trừng phạt, ép buộc tôi.
Nhưng anh chưa từng thật sự có ý muốn hủy hoại tôi.
Tất cả những khó dễ dồn dập ấy.
Giống như một kiểu bảo vệ vụng về.
Tôi cúi đầu, cầm đũa gắp một miếng há cảo tôm trong suốt còn nóng, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Đôi mắt bất giác cay xè.
Trong góc phòng, anh cất tiếng, giọng vang lên trong đêm khuya yên tĩnh nghe càng rõ ràng.
“Ôn Yên.”
“Đã 6 năm rồi.”
“Bao giờ em mới chịu… nhìn tôi một lần thật sự?”
Tay tôi đang cầm đũa khựng lại giữa không trung.
Quay sang, tôi thấy sắc mặt anh trắng bệch đến mức bất thường, không khỏi lo lắng.
“Anh không khỏe sao? Có chỗ nào khó chịu à?”
Anh chỉ khẽ phẩy tay: “Không sao, chắc mấy hôm nay nghỉ ngơi không đủ, bệnh đau dạ dày cũ tái phát thôi.”
“Em về trước đi, phần còn lại tôi xử lý được.”
“Nhưng tôi vẫn muốn ở lại với anh…”
Chưa dứt câu, cả người Thẩm Dịch Hàn bỗng trượt khỏi ghế, ngã xuống đất.
Tâm trí tôi trống rỗng, hoảng loạn kêu cứu.
Thẩm Dịch Hàn, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện!
Chẳng bao lâu sau, anh được đẩy vào phòng cấp cứu.
Trong lúc tôi thấp thỏm chờ đợi, Diệp Lôi đến.
Ánh mắt cô đầy căm hận nhìn tôi.
“Từ trước đến giờ, chỉ có người khác ghen tị với tôi. Nhưng với cậu, tôi vừa ghen tị vừa oán hận.”
“Tại sao cậu lại có thể khiến anh ấy một lòng một dạ như vậy. Cậu thậm chí không cho anh ấy cơ hội làm người thay thế, thế mà anh ấy vẫn không quên cậu.”
Cô kể rất nhiều chuyện về 6 năm qua của Thẩm Dịch Hàn.
Cô nói, năm đó giữa họ chưa từng thật sự bắt đầu.
Khi tôi không còn ở bên, đến tay họ còn chưa từng nắm.
Hôm tôi từ chối anh làm người thay thế, anh nhốt mình trong phòng mấy ngày liền không ra.
Lúc gặp lại, anh gầy gò, lặng lẽ, ít nói, gia đình còn đưa anh đi gặp bác sĩ tâm lý.
Có khi anh phải uống thuốc ngủ mới chợp mắt được.
Sau này, anh ra nước ngoài.
Ngoài giờ học, hầu như thời gian còn lại anh vùi mình trong quán bar, uống r/ư/ợ/u đến hỏng cả dạ dày.
Anh đã từng bị xuất huyết dạ dày nhiều lần ở đó.
“Ôn Yên, cậu biết không, có một lần tôi tìm anh ấy, túi anh trên đường đến quán bar bị trộm mất.
Anh như phát điên, chạy khắp nơi tìm, dầm mưa suốt một đêm, sau đó sốt cao hai tuần không hạ.
Khi ấy chúng tôi nghĩ anh mất trí rồi, vì trong túi chẳng có gì giá trị. Sau này mới biết, chiếc móc treo trên túi là quà cậu tặng anh hồi đại học.”
“Lúc đó, tôi đã hiểu, mình thua rồi. Thua triệt để.”
Nói xong, khóe mắt Diệp Lôi đỏ hoe.
“Tôi chỉ mong cậu có thể trân trọng anh ấy. Đừng để anh ấy bị tổn thương thêm nữa.”
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Chỉ còn lại mình tôi ngồi trên hành lang bệnh viện.
Chiếc móc treo ấy, ban đầu tôi làm để tặng Thẩm Dịch Dương.
Nhưng sau đó tận mắt thấy anh vứt quà của người khác vào thùng rác.
Trong cơn giận, tôi mới đưa nó cho Thẩm Dịch Hàn.
Tôi vẫn tưởng anh đã coi đó như món đồ vô nghĩa và vứt đi từ lâu.
Không ngờ, anh lại quý trọng đến thế.
Nghĩ đến đây, sống mũi tôi cay xè.
Nhìn anh nằm yên trên giường bệnh, nước mắt tôi bất giác rơi xuống.