100 Bức Thư Tình - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
5
 
Ý thức của tôi chợt tách ra khỏi dòng ký ức.
 
“Nhớ ra rồi? Dùng tôi để kích thích anh tôi? Cảm giác biến tôi thành công cụ thế nào?”
 
Trong mắt anh, nỗi đau xen lẫn tức giận gần như tràn ra ngoài.
 
“Thẩm tổng… đây là công ty.”
 
Anh bật cười khẽ: “Công ty thì sao? Em chưa từng nghĩ, nếu những lá thư đó… rơi vào tay tôi thì sao?”
 
“Cũng đúng, chỉ có em mới ngốc đến mức viết thư tình mà còn nhét nhầm tủ!”
 
Anh hơi lùi lại một chút, để tôi nhìn rõ gương mặt mình.
 
“Em có biết không? Trong thư em viết ‘Hôm nay thấy anh chơi bóng rổ, ánh nắng nhảy múa trên tóc anh, thật đẹp’. Ngày hôm đó, tôi cũng ở trên sân bóng!”
 
Tôi mở miệng, nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.
 
“Em còn viết ‘Sườn xào chua ngọt ở căn tin số 3 thật sự khó ăn, nhưng vì anh thích nên em cũng xếp hàng ba lần…’
 
Anh tôi vốn không bao giờ ăn món đó, anh ấy chê ngấy. Người thích là tôi, anh ấy chỉ giúp tôi mang về thôi!”
 
Mỗi chữ anh thốt ra đều như nhát búa, nện mạnh vào tim tôi.
 
100 bức thư.
 
Tất cả rung động, chua xót, vui sướng và bối rối của tôi suốt những năm đại học…
 
Những điều tôi tưởng đã chìm vào quên lãng.
 
Những tâm sự tuổi trẻ mà tôi ngỡ Thẩm Dịch Dương đã vứt bỏ như giấy lộn…
 
Thì ra, tất cả đều rơi vào tay anh.
 
Được anh cất giữ.
 
Bị anh nhìn thấu.
 
Được anh khắc ghi.
 
Trọn vẹn 6 năm.
 
Còn tôi, lại ở buổi họp lớp c/h/ế/t tiệt ấy.
 
Trước mặt anh trai anh, nở nụ cười mà thốt lên câu “Tối nay em chỉ nghe lời anh thôi.”
 
Xong rồi.
 
Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc này.
 
Kể từ ngày đó, sự nghiệp của tôi chính thức bước vào chế độ địa ngục.
 
Thẩm Dịch Hàn diễn giải hoàn hảo thế nào là công – tư phân minh trong trả thù.
 
Phương án tôi nộp lên, bị anh trả về sửa ba, năm lần là chuyện thường.
 
Trong phòng họp, khi tôi báo cáo.
 
Câu hỏi của anh sắc bén, khó nhằn đến mức khiến tôi nghẹn lời.
 
“Tổ trưởng Ôn, đây là tiêu chuẩn mà cô dẫn dắt cả nhóm làm ra sao?”
 
“Nếu độ nhạy bén thị trường của cô chỉ đến vậy, tôi rất hoài nghi cô có đủ năng lực ngồi vào vị trí này không.”
 
Thậm chí có lần sau buổi tiệc xã giao, anh viện cớ “tiện đường” để ép đưa tôi về.
 
Trong khoang xe khép kín, mùi tuyết tùng trên người anh hòa lẫn hương r/ư/ợ/u.
 
Bức tôi đến mức không còn chỗ trốn.
 
Xe dừng trước khu chung cư của tôi, nhưng cửa xe bị khóa.
 
Anh chậm rãi nới lỏng cà vạt, thong thả hỏi: “Chị không mời tôi lên ngồi một chút sao? Để xem căn phòng nhỏ ấm áp chất đầy thú bông mà chị từng viết trong thư ấy.”
 
Tôi sợ đến hồn vía bay mất, ngón tay bấu chặt lấy tay nắm cửa.
 
Anh nhìn vẻ mặt hoảng loạn của tôi, bất ngờ bật cười.
 
Nụ cười ấy lại chẳng hề chạm đến đáy mắt: “Sợ gì chứ? Chẳng phải chị từng viết ‘Đã từng tưởng tượng cùng anh xem phim trên sofa’ rồi sao.”
 
Anh nghiêng người về phía tôi, giúp tôi tháo dây an toàn.
 
Hơi thở anh phả lên má tôi: “Chỉ là khi đó, cái tên trong tưởng tượng của chị… không phải tôi.”
 
Những ngày tháng nóng lạnh đan xen như vậy gần như đẩy tôi phát điên.
 
Tôi đã thử tìm anh để nói chuyện một lần.
 
“Thẩm tổng, về chuyện trước kia… tôi nghĩ chúng ta cần nói rõ…”
 
Tôi gắng hết sức để bản thân trông thật bình tĩnh.
 
Ánh mắt sau cặp kính gọng vàng sắc bén, soi xét: “Nói gì? Tổ trưởng Ôn, bây giờ đang trong giờ làm việc.”
 
Anh giơ tay, chặn ngang lời tôi: “Nếu cô lo cảm xúc cá nhân sẽ ảnh hưởng đến phán đoán chuyên môn của tôi thì không cần thiết. Yêu cầu của tôi với cô, cũng giống với mọi nhân viên khác.”
 
Tôi bị nghẹn, không thốt ra được câu nào, tất cả những gì chuẩn bị sẵn đều mắc kẹt nơi lồng ngực.
 
Rõ ràng anh biết hết tất cả.
 
Thế mà lại chọn đúng cách tôi sợ hãi nhất, chậm rãi hành hạ tôi từng chút một.
 
 
 
6
 
Ngày làm việc cuối cùng trong tuần.
 
Tôi ôm một chồng tài liệu vừa in xong, rẽ vào hành lang.
 
Từ xa đã thấy trước cửa văn phòng của Thẩm Dịch Hàn có một bóng người đứng đó.
 
Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt cô ấy, tôi sững lại.
 
Là Diệp Lôi.
 
Rõ ràng cô ấy cũng nhận ra tôi.
 
“Ôn Yên?”
 
Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo chút bất ngờ vừa vặn.
 
“Lâu rồi không gặp, cậu làm việc ở đây à?”
 
Ngón tay tôi khẽ run, ôm chặt hơn chồng tài liệu, cố gắng để nụ cười trên mặt trông tự nhiên như cô ấy.
 
“Lâu rồi không gặp, chị đến tìm Thẩm tổng? Có cần tôi giúp báo một tiếng không?”
 
“Không cần đâu.” Cô cười, khẽ lắc lắc chiếc điện thoại trong tay. “Tôi vừa nhắn cho anh ấy rồi, anh ấy bảo lập tức ra ngay.”
 
Họ… vẫn luôn giữ liên lạc?
 
Hai phút sau, Thẩm Dịch Hàn bước ra từ văn phòng.
 
Diệp Lôi tinh nghịch lấy trong túi xách ra hai tấm vé hòa nhạc.
 
“Dạo trước thấy anh đăng vòng bạn bè nói muốn đi nghe buổi hòa nhạc này mà không mua được vé, tôi tìm hộ được hai tấm. Ăn cơm xong chúng ta đi nghe luôn nhé.”
 
Thẩm Dịch Hàn vừa định mở miệng nói gì đó…
 
Sau lưng vang lên một giọng nam ôn hòa, có chút ngạc nhiên.
 
“Ôn Yên?”
 
Tôi giật mình quay lại.
 
Thẩm Dịch Dương đang đứng cách đó mấy bước, trong tay cầm một chiếc túi giấy hồ sơ.
 
Đúng là… càng sợ cái gì càng dễ gặp cái đó.
 
Trong khoảnh khắc, tôi như bị đặt lên than nóng, toàn thân bứt rứt.
 
Diệp Lôi mở miệng trước: “Anh Dương? Trùng hợp thật.”
 
“Có chút việc công.” Thẩm Dịch Dương mỉm cười gật đầu, rồi lại nhìn về phía tôi. “Ôn Yên, bây giờ em đang làm việc cùng Dịch Hàn à?”
 
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, khô khốc đáp: “Vâng, đúng vậy.”
 
“Buổi tối có rảnh không? Hay là chúng ta cùng ăn bữa cơm.”
 
Ánh mắt tôi lướt qua Diệp Lôi, bắt gặp gương mặt Thẩm Dịch Hàn vốn vô cảm, giờ đây lại bất chợt chìm hẳn xuống.
 
“Ôn tổ trưởng, cô rất nhàn rỗi sao?”
 
“Đứng ở đây, là chuẩn bị làm lễ tân tiếp khách cho tôi à?”
 
7
 
Cuối cùng không hiểu thế nào, bốn chúng tôi lại cùng ngồi ăn ở nhà hàng Tây dưới công ty.
 
Danh nghĩa là “ôn chuyện cũ”.
 
Tôi chưa bao giờ thấy một bữa cơm nào kéo dài và dằn vặt đến vậy.
 
“Ôn Yên.” Thẩm Dịch Dương cuối cùng cũng mở lời, cố phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. “Làm việc với em trai anh có thuận lợi không?”
 
Tôi còn chưa kịp trả lời, Diệp Lôi đã khẽ cười, tiếp ngay câu chuyện: “Dịch Hàn trước nay luôn yêu cầu nghiêm khắc, chắc Ôn Yên chịu không ít áp lực.”
 
Câu nói nghe như bông đùa, nhưng lại khéo léo gói gọn quan hệ giữa tôi và Thẩm Dịch Hàn trong phạm vi lạnh lùng của công việc.
 
Ánh mắt Thẩm Dịch Hàn ngẩng lên, lạnh lẽo quét qua Diệp Lôi, rồi dừng lại trên mặt tôi: “Năng lực của Tổ trưởng Ôn, xử lý công việc dư sức.”
 
Nụ cười trên môi Diệp Lôi khẽ nhạt đi.
 
“Đương nhiên rồi, Ôn Yên vốn dĩ đã rất xuất sắc.” Thẩm Dịch Dương nhìn tôi, ánh mắt chân thành. “Hồi còn trong câu lạc bộ đại học, em ấy đã vậy. Làm việc nghiêm túc, lại đầy ý tưởng.”
 
“Đúng đó, nhắc mới nhớ, lúc tôi mới nhập học còn từng thấy bài đăng trên diễn đàn trường về tấm hình Ôn Yên ngồi dưới khán đài ngắm anh Dương chơi bóng rổ.”
 
Chiếc nĩa trong tay tôi suýt rơi xuống đĩa…..c/h/ế/t tiệt.
 
Bao giờ mấy cái bài đăng cổ lỗ trên diễn đàn mới chịu bị xóa đây?!
 
“Chuyện quá khứ cả rồi, lúc đó Ôn Yên mới chỉ là sinh viên năm nhất.”
 
“Tình cảm năm nhất mới là trong sáng nhất chứ.”
 
Diệp Lôi mỉm cười, giọng đầy ẩn ý, ánh mắt như vô tình lướt về phía Thẩm Dịch Hàn: “Đúng không, Dịch Hàn?”
 
“Cạch!”
 
Thẩm Dịch Hàn đột ngột đặt mạnh d/a/o nĩa xuống bàn.
 
Anh nghiêng người, cánh tay vắt ngang lưng ghế tôi, tư thế đầy chiếm hữu.
 
“Cô ấy bây giờ là người của tôi.”
 
“Nhìn không ra sao?”
 
Mặt tôi nóng bừng, như muốn bốc cháy.
 
“Anh đừng nói bậy!” Ngón tay tôi siết chặt ly r/ư/ợ/u.
 
“Không phải sao? Nhân viên của tôi.”
 
Anh đứng dậy, thuận thế kéo tôi bật khỏi ghế.
 
“Ăn no chưa?”
 
“ No thì về công ty làm thêm giờ.”
 
Tôi cứng đờ gật đầu.
 
“Chúng tôi phải tăng ca, hai người đi nghe hòa nhạc đi.”
 
Anh để lại một câu, gần như nửa ép buộc mà lôi tôi đi, chẳng thèm ngoái đầu.
 
8
 
Bãi đỗ xe ngầm của công ty.
 
Tôi bị anh nhét vào ghế phụ.
 
Trong khoang xe, bầu không khí im lặng đến nghẹt thở.
 
Đến một ngã tư đèn đỏ, anh bất ngờ đạp phanh, tấp xe vào lề đường.
 
Đôi mắt ấy, trong ánh sáng mờ mịt, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
 
Giống như một con thú sắp mất kiểm soát.
 
“Tại sao?”
 
Giọng anh khàn đặc, gần như rạn vỡ.
 
“Vừa nãy ở nhà hàng! Tại sao em lại vội vàng phủ nhận! Tại sao phải đẩy tôi ra xa!”
 
“Ôn Yên! Tôi khó coi đến vậy sao?”
 
“Hay là chỉ có anh tôi mới được? Hả?”
 
“Còn tôi thì đáng bị che giấu như thế?”
 
Bàn tay anh siết chặt vô lăng, khẽ run rẩy.
 
“Không phải… chỉ là bây giờ chúng ta thật sự chỉ là đồng nghiệp mà thôi.”
 
Vài giây yên lặng trôi qua.
 
Giọng anh vang lên, mang theo sự nhượng bộ đầy mệt mỏi.
 
“Xin lỗi.”
 
“Nếu em không muốn… vậy thì thôi.”
 
Mỗi chữ anh thốt ra đều nhẹ như lông vũ.
 
Thế nhưng trái tim tôi lại đau đớn, như bị d/a/o khoét sâu từng nhát.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo