Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
"Vương Phán Đệ!" Tô Tinh Diệu đang đứng cách đó một khoảng lên tiếng gọi tôi.
Tôi mừng rỡ ngẩng đầu, Tô Tinh Diệu đang chạy tới từ bên đường, phía sau là một cặp vợ chồng hiền từ.
Người phụ nữ đó kéo tôi từ dưới đất lên, dịu dàng lấy khăn tay cẩn thận lau khô tay cho tôi.
Chồng của cô ấy đi đến trước mặt mẹ tôi, lên tiếng giới thiệu: "Chào mẹ Phán Đệ, chúng tôi là phụ huynh của bạn học cùng lớp với Phán Đệ, chúng tôi nghe Tinh Diệu nhà chúng tôi nói, nhà mình không định cho Phán Đệ học tiếp nữa sao?"
Mẹ tôi ngớ người nói: "Đúng vậy, nhà tôi làm gì có nhiều tiền để nuôi một đứa con gái ăn học, cho nó một bát cơm ăn đã là phúc của nó rồi!"
Tôi tự ti cúi đầu, không muốn nghe tiếp những lời khó nghe của mẹ tôi, cũng không dám nhìn vào mắt Tô Tinh Diệu.
Sao cậu ấy lại dẫn bố mẹ đến nhà tôi?
Mẹ Tô Tinh Diệu cười nói: "Vậy để chúng tôi đưa Phán Đệ đi, chúng tôi sẽ nuôi con bé ăn học, gia đình mình thấy thế nào?"
Lời này vừa được nói ra, tôi kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ.
Hiển nhiên bố tôi cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Chúng tôi vất vả nuôi nó lớn như vậy, khó khăn lắm mới có thể làm việc đỡ đần được chút ít, hai người nói đưa đi là đưa đi à?"
Bố mẹ Tô Tinh Diệu nhìn nhau.
Bố Tô Tinh Diệu nắm tay bố tôi: "Đương nhiên chúng tôi sẽ không để hai người nuôi không công, chúng tôi đồng ý trả cho nhà mình hai vạn tệ, cũng xem như chút lòng thành nhỏ vì đã nuôi cháu bé."
Mẹ Tô Tinh Diệu vội vàng đưa tiền cho mẹ tôi.
Mẹ tôi cầm số tiền nặng trịch, mặt mày hớn hở.
Dùng tôi, đứa con bị cả nhà ghét bỏ này để đổi lấy hai vạn tệ, có thể nói là vô cùng đáng giá.
Tiền sính lễ mà chị gái nhà hàng xóm gả đi cũng chỉ được một vạn tám.
Sắc mặt bố tôi lạnh tanh, còn muốn đòi thêm chút lợi lộc.
Cuối cùng là cái giá ba vạn tệ, mang tôi đi kiêm chuyển hộ khẩu.
Tôi vẫn còn như trên mây, không dám tin vào sự thay đổi đột ngột này.
Cho đến khi mẹ Tô Tinh Diệu nắm tay tôi, lực tay kiên định, dẫn tôi lên chiếc xe hơi đậu ở đầu thôn.
Tô Tinh Diệu vui mừng múa may: "Thế này thì cậu thật sự thành em gái tớ rồi!"
Lớp băng giá trong lòng tôi mới từ từ tan ra.
Bố mẹ của Tô Tinh Diệu, lại trở thành bố mẹ nuôi của tôi.
Tôi có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.