Yêu Lại Chồng Mình Từ Năm 18 - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 7
13
 
Bữa cơm ấy ăn mà mặt đỏ tim đập, không khí nóng bỏng đến khó tả.
 
Ăn xong, chúng tôi đi xem phim.
 
Vé là Triệu Minh Vũ đã mua trước.
 
Lúc này, nhìn anh đứng cạnh máy lấy vé ở phía xa, tim tôi không nhịn được mà lấp lánh đầy sao.
 
Tuy từ trước đã biết Triệu Minh Vũ vốn rất đẹp trai, nhưng sau khi mất trí nhớ, anh dường như càng cuốn hút hơn.
 
Trên người có thêm vài phần sức sống thanh xuân cùng khí chất ngây ngô của một chàng trai mới lớn, khiến người ta chỉ muốn trêu chọc mãi thôi.
 
Nghĩ đến mấy bộ đồ tôi đã chuẩn bị cho tối nay, lòng tôi lại càng rạo rực.
 
Còn phim gì thì tôi đã sớm quẳng tận chín tầng mây.
 
Thậm chí đến khi phim kết thúc, tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
 
“Niệm Niệm, em không thích bộ phim hôm nay à?”
 
Giọng Triệu Minh Vũ vang lên bên tai, mang theo chút ủy khuất.
 
“À? Không, em rất thích.”
 
“Em gạt anh, vừa rồi trong rạp, em cứ thất thần mãi.”
 
Giọng anh nghe ra vừa buồn vừa tủi.
 
Mặt tôi đỏ bừng, chẳng lẽ lại nói thẳng rằng thật ra tôi chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện “tối nay” thôi sao?
 
Tôi bất ngờ ghé sát, khẽ nói: “Không phải, phim thì em thích, nhưng em thích về nhà ngủ với anh hơn.”
 
Mặt Triệu Minh Vũ “soạt” một cái đỏ rực như tôm luộc, lắp bắp nói: “Vậy… vậy thì… chúng ta… về thôi?”
 
Tôi chống cằm làm bộ: “Ừm? Không đi đâu khác nữa à?”
 
Anh không dám nhìn tôi, ánh mắt cứ lẩn trốn sang chỗ khác.
 
“Không… không đi, về nhà.”
 
Tôi bật cười, nhảy lên ôm chầm lấy anh.
 
“Yeah!”
 
Đôi tay anh khựng lại giữa không trung, một lúc sau mới nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, ôm lấy tôi.
 
Tôi và Triệu Minh Vũ gần như chạy vội về nhà.
 
Không, phải nói chính xác hơn là tôi lôi anh chạy một mạch về nhà.
 
Nghĩ đến đống đồng phục mình đã chuẩn bị, cả người tôi run lên vì phấn khích.
 
Về đến nơi, Triệu Minh Vũ đỏ mặt chui ngay vào phòng tắm.
 
Còn tôi thì mang đồ ngủ sang phòng tắm khác.
 
Khi tôi ra ngoài, anh đã tắm xong, nằm trên giường, trùm chăn kín mít, chỉ để lộ ra cái đầu rối bù như quả bóng lông.
 
Tôi tắt đèn chính, bật đèn đầu giường.
 
Trên giường, Triệu Minh Vũ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt chỉ dám dừng lại vài giây rồi vội lảng đi chỗ khác.
 
Trong lòng tôi cười đến sắp ngất, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản.
 
Khi tôi chui vào giường, khẽ lật góc chăn lên, nhìn thấy bộ dạng của Triệu Minh Vũ, lập tức cảm thấy dưới mũi mình nóng ran.
 
C/h/ế/t tiệt!
 
Tôi xấu hổ che mũi, quay sang vẫy tay: “Xin lỗi, dạo này em hơi nóng trong người, em đi xử lý một chút.”
 
Ai ngờ, vừa dứt lời, người vừa nãy còn đỏ mặt không dám nhìn tôi, lại bất chợt nở một nụ cười.
 
“Ừ, Niệm Niệm đi xử lý đi, anh chờ em.”
 
Tôi sờ lên mũi, càng lúc càng nhiều chất lỏng nóng hổi tràn ra, vội vàng lao thẳng vào phòng tắm.
 
Không ổn rồi, không ổn rồi!
 
Khi Triệu Minh Vũ hóa thành yêu tinh, tôi hoàn toàn chẳng có phần thắng.
 
Đêm hôm ấy, cuối cùng tôi cũng biết được, Triệu Minh Vũ tuổi 18 cuồng nhiệt đến mức nào.
 
Thì ra, chuyện “vài giây” lần trước, thật sự chỉ là do quá căng thẳng mà thôi.
 
14
 
Sau một đêm hoan ái triền miên, kết quả là ngày hôm sau tôi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
 
Khi tỉnh lại, Triệu Minh Vũ đã không còn trên giường.
 
Không thể không thừa nhận, thể lực đàn ông quả thật đáng sợ, rõ ràng cả đêm chiến đấu không ngơi nghỉ, vậy mà sáng ra anh vẫn có thể tỉnh táo đi làm việc.
 
Rõ ràng người ra sức là anh, chứ đâu phải tôi!
 
Dạo này, tay nghề nấu nướng của Triệu Minh Vũ đã trở lại như trước khi mất trí nhớ, thậm chí còn tiến bộ hơn.
 
Có lúc tôi nghi ngờ anh đã khôi phục ký ức.
 
Nhưng nhìn anh vẫn thường xuyên đỏ mặt, đôi mắt ướt át nhìn tôi đầy ngượng ngùng, tôi biết chắc anh vẫn chưa nhớ lại.
 
Tôi dìu cái eo đau đến như sắp gãy mà xuống giường, quả nhiên thấy anh đang bận rộn trong bếp.
 
Tôi khẽ bước tới, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau: “Đang nấu món gì ngon thế?”
 
Cơ thể Triệu Minh Vũ khựng lại, rồi anh đặt muỗng trong tay xuống.
 
Anh quay người, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy tôi, trong đó chẳng còn sự ngây ngô lúng túng nữa.
 
Tim tôi chợt run lên, vội vàng buông tay khỏi vòng ôm.
 
“Ờ… em, em chợt nhớ ra em còn chưa đánh răng, em…”
 
Lời còn chưa dứt, cả người tôi đã bị bế bổng lên.
 
“Vợ à, dạo này em chơi có vui không?”
 
Trong lòng tôi chắc chắn — Triệu Minh Vũ đã khôi phục trí nhớ rồi.
 
Nghĩ đến khoảng thời gian vừa qua, chính mình dụ dỗ anh mặc hết đủ loại đồng phục, tim tôi lập tức thắt lại.
 
Xong đời rồi, đại sói xám tỉnh dậy, cái mạng nhỏ của tôi e rằng giữ không nổi.
 
Trong lòng sợ muốn c/h/ế/t, nhưng ngoài mặt tôi vẫn giả vờ bình tĩnh:
 
“Ờ… chồng à, anh nhớ lại rồi thì tốt quá. Em phải báo ngay cho ba mẹ, chắc họ vui lắm.”
 
Ai ngờ, Triệu Minh Vũ đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của tôi, thong thả nói: “Không vội, chuyện đó để sau. Giờ thì, chúng ta tính nốt món nợ đi.”
 
Tôi cười gượng: “Ha ha… nợ gì chứ, vợ chồng mà còn nói tính nợ thì mất tình cảm lắm.”
 
Khóe môi anh cong lên, nụ cười mang theo vẻ nguy hiểm: “Không đâu, tin anh đi.”
 
Nói rồi, mặc cho tôi giãy giụa, anh bế thẳng tôi về phòng ngủ.
 
Tôi hét toáng lên: “Không, chồng ơi, đừng mà!”
 
 
Khi lần nữa mở mắt, đã là chiều hôm sau.
 
Toàn thân tôi đau ê ẩm, chẳng khác nào bị xe tải cán qua, khóc cũng không khóc nổi.
 
Triệu Minh Vũ c/h/ế/t tiệt, thật sự quá tàn nhẫn, tôi còn chưa kịp ăn gì mà!
 
Càng nghĩ càng thấy tủi, nước mắt cũng chực rơi.
 
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, Triệu Minh Vũ mặc đồ thể thao đen, tay cầm khay thức ăn bước vào.
 
“Dậy rồi à, ăn chút gì đi.”
 
Tôi tức giận quay mặt đi, không thèm để ý đến anh.
 
Anh đặt khay xuống, rồi nhẹ nhàng xoay người tôi lại: “Được rồi, đừng giận nữa. Ngoan nào, ăn chút gì đi, anh đã nấu cháo đậu xanh mà em thích nhất đây.”
 
Thấy tôi vẫn im lặng, anh tự mình múc một muỗng, đưa đến bên miệng tôi: “Nếm thử đi vợ, xem tay nghề anh có kém đi không?”
 
Tôi không há miệng, anh vẫn kiên nhẫn giữ nguyên động tác, bộ dạng kiên quyết đến cùng.
 
Ban đầu tôi còn định tỏ ra cứng rắn, nhưng bụng lại không hợp tác, phát ra mấy tiếng “ục ục” khiến tôi xấu hổ muốn độn thổ.
 
Trong lòng thầm nghĩ, nếu Triệu Minh Vũ dám cười nhạo, tôi nhất định không tha cho anh.
 
Nhưng anh lại nghiêm túc nói: “Cho dù em giận, cũng phải ăn no rồi mới có sức mà giận anh, đúng không?”
 
Vừa nói, anh vừa đưa thìa đến sát hơn.
 
Không thể phủ nhận, Triệu Minh Vũ khi mất trí nhớ thì đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lúc nào cũng đỏ mặt xấu hổ.
 
Còn Triệu Minh Vũ khi lấy lại ký ức thì bá đạo, mạnh mẽ, còn thêm chút mặt dày và bụng đen.
 
Nhưng, có lẽ tôi lại quen với dáng vẻ này của anh hơn.
 
Coi như hai tháng qua chỉ là một chút gia vị mới mẻ trong đời sống hôn nhân của chúng tôi đi.
 
Nghĩ thế, tôi cũng chẳng còn giận nữa.
 
Thấy tôi chịu uống cháo, ánh mắt Triệu Minh Vũ dần ánh lên nụ cười, miệng còn dịu dàng: “Vợ à, anh biết tối qua anh hơi quá, nhưng thật sự là anh rất nhớ em.”
 
“Chúng ta gần ba tháng không gần gũi rồi, anh không kiềm chế được, xin lỗi em.”
 
Tôi lập tức bùng nổ: “Triệu Minh Vũ, anh nói thế mà nghe lọt tai được à?”
 
“Rõ ràng mới hôm kia chúng ta vừa… rồi đấy thôi!”
 
Ai ngờ, Triệu Minh Vũ lại ra vẻ tủi thân: “Khi đó anh đang mất trí nhớ, không tính.”
 
Tôi: ……
 
Tôi gắng nhịn lại cơn muốn đấm người.
 
Tên Triệu Minh Vũ c/h/ế/t tiệt, sao có thể vô sỉ đến thế chứ!
 
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn khi mất trí nhớ, nào dám mạnh miệng thế này, tôi lại không nhịn được bật cười.
 
Giận thì giận, nhưng cuối cùng tôi vẫn ăn hết bát cháo đậu xanh.
 
Dù sao, tôi đã nhịn đói suốt một ngày một đêm, lại còn bị anh “hành hạ” tiêu hao nhiều sức lực đến vậy.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo