Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Xuyên đến thế giới thú nhân ở tương lai.
Tôi nhặt được hai con thú nhỏ còn chưa hóa hình.
Tận tình chăm sóc suốt một tháng, chủ nông trại đến tuyển nô lệ, vừa nhìn đã ưng ngay con cáo nhỏ xinh đẹp kia.
Đúng lúc đó, vài dòng bình luận bay lơ lửng trước mắt tôi.
【Bổ dược đó, là bổ dược đó! Đây chính là cậu út nhà Hordem!】
【Nữ phụ mau giữ cậu ấy lại, đợi nhà Hordemtìm tới thì đời sau giàu sang phú quý khỏi lo!】
Tôi trầm ngâm một lát, rồi đưa con chó nhỏ bị thương còn lại cho đối phương.
Nào ngờ dòng bình luận cuộn lên càng dữ dội hơn.
【Tốt quá rồi, là Đại Ma Vương, nữ phụ xong đời rồi!】
【Người đang đứng trước mặt cô là trần nhà sức mạnh chiến đấu mạnh nhất hệ sao Vaal – kẻ giữ kỷ lục toàn thắng 37 trận liên tiếp ở giải đấu cơ giáp!】
【Từ nay ba bữa cơm tù đầy đủ, nữ phụ đời sau cuối cùng cũng ổn định rồi!】
Tôi: …?
01
Nhìn những dòng bình luận trước mắt.
Tôi đang chuẩn bị đưa tay ra thì lập tức thu lại.
Ông chủ trang trại mất kiên nhẫn: "Cô gái, cô bán không vậy?"
Tôi cúi xuống nhìn Lai Phúc trong lòng.
Nó đang cảnh giác nhìn tôi, lưng cong lên, dáng vẻ sẵn sàng lao vào cắn bất cứ lúc nào.
Lai Phúc và Tiểu Bạch là hai con thú nhỏ tôi nhặt được cùng ngày.
Một con chó nhỏ bẩn thỉu và một con cáo nhỏ xinh đẹp.
Ở thế giới thú nhân liên tinh này, những con thú chưa hóa hình thường vẫn còn đang trong kỳ ấu niên.
Tính khí của Lai Phúc rất tệ.
Một tháng trôi qua rồi nó vẫn không chịu thân thiết với tôi.
Đồ chơi tôi chắt chiu dành dụm mua cho nó đều bị xé nát vụn.
Đồ ăn tôi cẩn thận chuẩn bị cũng bị nó không chút lưu tình đá bay.
Còn Tiểu Bạch thì khác hẳn.
Mềm mại thơm tho, mỗi ngày đều ôm tôi ngủ, còn biết làm nũng đáng yêu.
Một ngày vất vả quét dọn bụi bặm xong, vừa về nhà thấy con cáo nhỏ dễ thương như vậy, tim tôi cũng mềm nhũn ra.
Chủ trang trại nói, chỉ cần đến làm việc ở nông trại của ông ta, mỗi ngày sẽ trả cho tôi mười đồng tiền liên minh.
Bạn biết đấy.
Những người nghèo như tôi làm gì có quyền từ chối cơ chứ.
Như thể đoán được suy nghĩ trong lòng tôi.
Bình luân lại điên cuồng biến đổi.
【Nữ phụ, cô chỉ là nữ phụ ngây thơ chứ không phải nữ phụ ác độc, đừng làm chuyện ngu ngốc!】
【Nữ phụ ác độc còn chưa xuất hiện, cô đừng giành kịch bản của người ta!】
【Chủ trang trại này rất xấu xa, sau khi nam chính bị đá..nh sẽ ghi hận cô, sau này sẽ dùng cự..c hình với cô đấy!】
Tay tôi run lên, vội vàng giấu Lai Phúc ra sau lưng, cười xin lỗi với chủ trang trại.
"Xin lỗi nhé, tôi tạm thời không bán nữa."
Mặc dù không biết là thật hay giả.
Nhưng mạng nhỏ của tôi chỉ có một cái thôi.
Đợi đến khi chủ trang trại giận dữ bỏ đi, tôi mới quay đầu nhìn hai con thú nhỏ sau lưng.
Bộ lông Tiểu Bạch mượt mà bóng loáng, vừa nhìn đã biết xuất thân cao quý.
Nói nó là thiếu gia nhà giàu, quả thật rất có khả năng.
Nhưng…
Ánh mắt tôi lại rơi lên người Lai Phúc phía sau nó.
Vì từ chối tôi tắm cho nên đến giờ vẫn lấm lem bẩn thỉu, toàn thân vết m-u loang lổ.
Đôi mắt xám tro trông cứ như bị đục thủy tinh thể vậy.
Sao có thể là chiến lực đỉnh cao được chứ?
Đây chẳng phải lừa đảo trên mạng sao?
“Thôi nào, ăn tối thôi.”
Tủ lạnh trong nhà đã gần cạn sạch đồ ăn.
Chỉ còn ít thức ăn dinh dưỡng dạng gel và đồ hộp, đành trộn salad ăn tạm.
Tiểu Bạch vừa nhìn đã rên lên một tiếng đầy tủi thân, nhào vào lòng tôi.
Tôi biết, nó chê khó ăn.
“Hết cách rồi.” Tôi cười khổ xin lỗi: “Cố nhịn chút nhé, mai sẽ có đồ ngon.”
Hành tinh này là thế giới thú nhân làm chủ.
Phi thuyền, tàu vũ trụ, cơ giáp bay đầy trời.
Tôi không quen hệ thống điều khiển của họ, cũng chẳng hiểu logic xử lý dữ liệu của họ.
Tôi chỉ có thể làm mấy việc lao động chân tay để kiếm chút tiền Liên minh.
Không ngờ đổi thế giới rồi mà vẫn không thoát được kiếp làm thuê.
Tiểu Bạch sụt sùi một hồi, rồi uể oải bò tới khay đồ ăn, ăn qua loa mấy miếng rồi lại rút về ghế sofa.
Bình luận lại bắt đầu hiện lên.
【Không hổ là tiểu hồ ly! Đừng nói nữ phụ, đến tôi nhìn cũng muốn mềm lòng.】
【Mang nó về nhà tôi đi! Ngay lập tức!】
【Nhanh nào, mau nói tạm biệt với "mẹ cũ" của con đi!】
【Ủa sao chưa thấy Đại Ma Vương đâu vậy?】
Thấy dòng cuối cùng, tôi mới chợt nhớ ra.
Đúng rồi, Lai Phúc đâu rồi?
02
Tìm mãi, cuối cùng cũng thấy nó đang cuộn trong góc phòng ngủ.
Nó đang cúi đầu liếm vết thương ở chân.
Tôi bưng khay đồ ăn lại gần.
Nó cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy là tôi, lại quay mặt đi.