Chương 5
9
Buổi tối tôi kể chuyện trước khi ngủ cho Tiểu Vũ nghe.
Phát hiện ra phòng trẻ con của nó tuy rất rộng, nhưng cả căn phòng lại chỉ toàn gam màu đen trắng lạnh lẽo, hoàn toàn chẳng có chút hơi thở trẻ thơ nào.
Năm đó khi tôi mang thai, Tạ Lan Trạch cẩn thận ôm lấy tôi, chúng tôi cùng nhau bàn bạc xem nên trang trí phòng cho con thế nào, nếu là bé gái thì thế nào, bé trai thì thế nào.
Anh vẽ bản phác thảo, tôi đưa ý tưởng, hai người lần đầu làm cha mẹ hăng hái bàn luận, vui vẻ vô cùng.
Thế mà giờ thì sao?
Con thì đã sinh ra rồi, nhưng căn phòng năm ấy lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tôi nhìn mà không chịu nổi.
Sau khi hỏi ý kiến Tiểu Vũ, chúng tôi cùng bắt tay trang trí lại căn phòng của nó.
Thành quả cuối cùng, tuy không giống hoàn toàn như tưởng tượng ban đầu, nhưng thấp thoáng vẫn có vài phần hình bóng, màu vàng tươi làm chủ đạo, vừa ấm áp lại tràn đầy trẻ thơ.
Trên tường còn treo một bức tranh tôi tự tay vẽ.
Là tiểu Minion mà tôi thích nhất.
Tiểu Vũ cũng rất thích, coi như bảo bối, ngày nào cũng gỡ xuống lau sạch sẽ rồi treo lại lên.
Hôm đó tôi đang định làm cho Tiểu Vũ một cái bánh ngọt.
Thì nhận được điện thoại báo rằng Tiểu Vũ xảy ra chuyện ở trường.
Cô giáo nói nó vì một bé gái mà đánh nhau với bạn học, còn khiến đối phương bị thương chảy m/á/u đầu.
Tôi vội vàng chạy đến trường.
Trong phòng làm việc.
Tôi lại bất ngờ gặp một gương mặt quen thuộc — nữ chính Tô Lan.
Mà người xảy ra xung đột với Tiểu Vũ, chính là con trai của nữ chính Tô Lan và nam chính Cố Lẫm — Cố Tư Việt.
Cả người tôi sững sờ.
Hệ thống đã “treo” bấy lâu bỗng dưng xuất hiện.
Trong đầu tôi văng vẳng giọng nói lạnh nhạt.
“Tạ Lan Trạch năm đó không gánh lấy vai trò phản diện, giờ phải để Tiểu Vũ gánh.”
Tôi nghe mà đầu óc mịt mờ.
“Theo kịch bản vốn có, sau khi cô rời đi, nữ chính sẽ xuất hiện bên cạnh Tạ Lan Trạch, sưởi ấm anh ta.
Tạ Lan Trạch dần quên cô, bắt đầu cùng nam chính tranh giành nữ chính, trở thành hòn đá mài, chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.”
“Nhưng anh ta lại chẳng thèm để nữ chính vào mắt, một lòng muốn tìm cô về.
Đừng quan tâm anh ta có thật sự muốn gi/ế/t cô hay không, tóm lại tâm trí anh ta chỉ đặt trên người cô, hoàn toàn bỏ mặc nam nữ chính.”
“Thế nên nam nữ chính thuận buồm xuôi gió ở bên nhau, hôn nhân không hề trải qua sóng gió, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn.”
“Vậy nên giờ kịch bản đã thay đổi, Tiểu Vũ trở thành phản diện, cùng Cố Tư Việt đánh nhau, tranh giành tiểu nữ chính.”
Nghe xong tôi thấy chuyện này thật quá sức hoang đường.
“Điên rồi sao? Bọn chúng còn nhỏ thế kia mà!”
Hệ thống thì thản nhiên.
“Chính là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã dây dưa, lớn lên mới càng hận sâu tình nặng đó thôi!”
10
Tôi khẽ cười lạnh một tiếng.
Nhưng lúc này cũng chẳng kịp để ý đến hệ thống.
Bởi vì cô giáo đã ở bên bờ bùng nổ.
“Tiểu Vũ còn nhỏ mà đã dám ra tay đánh bạn, trường chúng tôi không thể chứa chấp đứa trẻ như vậy!”
Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Vũ co rúm lại trong góc phòng.
Trên gương mặt in hằn hai vết móng tay đỏ rực, trong mắt đầy vẻ quật cường xen lẫn ấm ức.
Khoảnh khắc ấy, như thể thời gian quay ngược, tôi nhìn thấy trong bóng dáng Tiểu Vũ hình ảnh Tạ Lan Trạch ngày đầu tiên gặp gỡ.
Tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của con.
“Không sao đâu, có mẹ ở đây rồi.”
Trán Cố Tư Việt bị va đến bật m/á/u, thoạt nhìn còn nặng hơn vết thương của Tiểu Vũ.
Tô Lan ánh mắt đầy xót xa, nhưng vẫn giữ chút lý trí.
“Tư Việt, vì chuyện gì mà con lại đánh nhau với bạn, nói cho mẹ nghe được không?”
Cố Tư Việt lại bất ngờ hất tay cô ra.
“Con bị đánh, mà mẹ còn bênh người ngoài, con không cần người mẹ như vậy! Con muốn ông bà nội cơ!!”
Nó ngồi bệt xuống đất khóc òa.
Một đôi vợ chồng già nhanh chóng xông vào văn phòng.
Bà cụ ôm chặt lấy Cố Tư Việt, vừa khóc vừa gọi “cháu ngoan, cháu ngoan”.
Ông cụ thì sải bước đến trước mặt tôi.
Đột nhiên giơ tay, tát mạnh một cái vào mặt tôi.
Quá bất ngờ.
Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.
Không ngờ đối phương lại ngang ngược như thế.
Sau cái tát, gương mặt tôi bỏng rát, lúc ấy mới bừng tỉnh.
Tiểu Vũ thấy tôi bị đánh, cũng òa khóc nức nở, nó liều mạng lao đến, cắn chặt vào chân ông ta qua lớp quần.
Ông ta đau điếng, định vung chân đá nó ra.
Lần này tôi nhanh mắt lẹ tay, lập tức kéo Tiểu Vũ ra sau lưng che chở.
Ngay khi ông ta còn định tát thêm một cái nữa, tôi phản tay, giáng thẳng một cái tát thật mạnh trả lại.
Ngoài cửa văn phòng đã tụ tập không ít người hóng chuyện.
Có kẻ còn giơ điện thoại lên quay.
Cô giáo thấy vậy, lập tức chắn ở cửa, ngăn mọi người vây xem, rồi đuổi hết ra ngoài.
Ông cụ tức đến run rẩy cả người.
“Con đàn bà đ/ê ti/ệ/n này! Con trai cô dám đánh cháu tôi, cô còn dám đánh tôi! Cô có biết tôi là ai không?
Dám chọc vào nhà họ Cố, tôi cho cô không sống nổi qua đêm nay!”
“Khẩu khí thật lớn đấy.”
Một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo, vang lên từ phía sau tôi.
Cánh tay tôi đang ôm Tiểu Vũ khẽ run lên.