Chương 2
3
Tạm thời thì “dì cả” cũng đã yên ổn, nhưng việc trên tàu cao tốc lại không bán băng vệ sinh khiến tôi thật sự nghĩ mãi không thông.
Tôi mở app mua sắm của tàu ra xem lại một lượt.
Bên trong đến cả xi đánh giày với bài tú lơ khơ cũng có bán cơ mà!
Băng vệ sinh — cái món thiết yếu này — lẽ ra mới là thứ bắt buộc phải có chứ.
Thế là tôi mở phần “góp ý” ở trung tâm dịch vụ, ngón tay nhảy múa trên màn hình, nhanh chóng gõ một hàng chữ:
“Hy vọng tàu cao tốc có thể bán băng vệ sinh khẩn cấp.”
“Thật ra, nếu có thể cung cấp miễn phí thì còn tốt hơn nữa, cô thấy sao?”
Ứng Giang Linh tình cờ liếc qua màn hình của tôi, bỗng nhiên hỏi.
“À… cái này thì tôi chưa nghĩ tới.”
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, tôi toàn phải tự bỏ tiền ra mua.
Anh gật gù ra chiều suy tư, sau đó mở laptop, đưa cho tôi xem một tin tức.
Đó là bài báo về việc Scotland đã chính thức thực hiện luật cung cấp miễn phí sản phẩm vệ sinh kỳ kinh nguyệt.
Tôi hơi bất ngờ, không ngờ anh lại quan tâm đến chuyện này.
Thế là chúng tôi lấy đó làm đề tài, từ luật pháp bàn sang chính trị, rồi kéo sang kinh tế, thậm chí còn nói đến chuyện giấy vệ sinh trên tàu cao tốc thô ráp quá mức.
“Cái giấy đó ấy, đem đi làm giấy nháp thi đại học còn được luôn á! Nhưng trớ trêu là nó lại mỏng dính…”
“Với lại vừa rồi có một bà mẹ phải cực khổ lau dọn cho con nhỏ ói, tôi nghĩ nếu tàu chuẩn bị thêm ít đồ dùng cho em bé thì cũng rất tiện…”
Anh kiên nhẫn lắng nghe tôi thao thao bất tuyệt, khóe môi dần dần cong lên, hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra dưới nụ cười.
Là một đứa vốn cực kỳ ghét đi tàu xe, lần đầu tiên trong đời, tôi mong chuyến tàu này có thể chạy chậm một chút, chậm hơn nữa.
Để tôi còn được tám chuyện cùng anh đẹp trai này đến tận cùng trời đất.
Chỉ là vì hợp nhau mà thôi! Chắc chắn là thế! Tôi tuyệt đối không có ý gì khác đâu!
Nhưng rồi tàu cuối cùng cũng đến ga.
Chúng tôi cùng nhau xuống xe, rồi rẽ về hai hướng khác nhau.
Tôi cứ ngỡ đó là kết thúc, nhưng hóa ra… đó mới chỉ là bắt đầu.
4
Tôi nằm mơ cũng không ngờ lần thứ hai gặp lại Ứng Giang Linh, lại là ở khoa hậu môn – trực tràng của bệnh viện hạng ba ở thành phố A.
“Chào… bác sĩ Ứng, lại gặp nhau rồi…”
Anh mỉm cười, khóe mắt cong cong, hàng mi dài khẽ rung, khiến trái tim tôi như có con nai nhỏ húc sập cả bức tường ngăn.
“Là cô à, chỗ nào thấy khó chịu sao?”
“Tôi… muốn hỏi về trĩ…”
Trời ạ, tôi biết giải thích thế nào đây, lần này thật sự là búi trĩ vỡ.
Không phải của anh, mà là của tôi.
Sớm biết thế thì tôi đã không ham hố nồi lẩu cay biến thái ở A rồi. Tôi đúng là kiểu không ăn được cay mà vẫn ham ăn cay. Tôi có tội!
“Búi trĩ vỡ sao?”
Khó chịu ghê, có thể chừa chút hình tượng cho thiếu nữ thanh xuân này không hả trời…
Nhưng nghĩ lại thì, tôi vốn đã mất mặt xong xuôi rồi, giữ hình tượng cũng chẳng ích gì nữa.
“Đúng vậy.”
Sau đó là cả một chuỗi kiểm tra chẳng khác nào lăng trì, hành hạ tôi đến mức nội tâm nát vụn.
Cũng may, bác sĩ chủ trị trẻ tuổi đầy triển vọng như Ứng Giang Linh lại vô cùng dịu dàng. Nhưng thành thật mà nói, tôi thật sự không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Anh kê đơn thuốc cho tôi, kiên nhẫn dặn dò từng chi tiết phải chú ý. Trước khi tôi rời đi, anh còn cố tình nói thêm một câu:
“Hy vọng mông của cô sớm ngày khỏe mạnh nhé!”
Mẹ ơi! Cái người đã tận mắt chứng kiến cả hai lần mất mặt của tôi này, sao lại vừa đáng c/h/ế/t vừa đáng yêu đến thế chứ!
Ngón chân tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào thẳng xuống xuyên cả lõi trái đất.
“Tôi chỉ mong lần sau gặp lại anh, sẽ không còn là lúc tôi mất mặt nữa.”
Nói xong, tôi cầm đơn thuốc, chạy vội ra khỏi cửa.
Trên đường về nhà, theo thói quen tôi mở Weibo, lập tức thấy một hot search nổ tung đứng ngay top 1.
\#Tàu cao tốc có nên bán băng vệ sinh【Bùng】
\#Soái ca mất mặt trên tàu cao tốc【Nóng】
Nhấp vào, bài đăng đầu tiên chính là ảnh chụp màn hình phần góp ý tôi gửi cho phía dịch vụ tàu cao tốc hôm nọ. Dưới bài là hàng loạt bình luận, tất cả các chị em đều đồng lòng ủng hộ, chỉ lác đác vài anh con trai phản đối.
Kéo xuống tiếp, tôi bất ngờ thấy gương mặt soái ca của Ứng Giang Linh trên tàu hôm đó.
Dù chỉ là góc chụp lén, nhưng ánh hoàng hôn vụn vỡ rơi đúng lên gọng kính vàng của anh, khiến cả người anh sáng rực như phát quang.
Tiêu đề: “Soái ca tàu cao tốc dõng dạc hô ‘búi trĩ vỡ rồi’ để thay nữ hành khách bên cạnh chịu cảnh mất mặt.”
Bên dưới là cả chục nghìn bình luận:
“Cứu mạng! Anh trai này đẹp đến mức tim tui nổ tung rồi hu hu hu…”
“Cho tôi 3 phút, tôi cần toàn bộ thông tin về người đàn ông này.”
“Chị em ơi, cư dân mạng đã đào được rồi nhé! Soái ca này làm bác sĩ chủ trị trẻ nhất khoa hậu môn – trực tràng của bệnh viện hạng ba ở thành phố A, quan trọng hơn: còn độc thân, có thể xông tới!!!”
Ôi trời, khi tôi còn đang bái phục tốc độ điều tra của cộng đồng mạng thì đột nhiên có một tin nhắn WeChat bật ra trước mắt.
Ứng Giang Linh: “Rảnh không? Mau tới cổng bệnh viện cứu tôi với?!”