Chương 5
11
Hôm đó, tôi đến cửa hàng thú cưng, quét sạch mọi thứ đắt đỏ: ổ mèo xịn, hạt mèo cao cấp, cát mèo loại tốt, thanh thưởng siêu mắc…
Tất cả đồ đắt đều mang về.
Căn phòng thuê nhỏ bé vang vọng tiếng cười của tôi.
Lặn ngụp trong dòng sông nghèo nửa đời, cuối cùng tôi cũng lên bờ rồi!
Tôi ôm chú mèo tam thể, dụi mặt vào bụng nó, hôn trán nó một cái:
“Hiền Mi, con giúp mẹ thăng quan phát tài, mẹ sẽ cho con vạn lượng vàng!”
Sau đó, tôi ôm mèo tạo dáng, cố tình đặt một chiếc túi Chanel ngay giữa, bấm máy chụp hình.
Đăng lên vòng bạn bè, chú thích: Tôi cần thật nhiều thật nhiều tình yêu (không nói là không cần tiền nhé).
Tần Tự lập tức ấn like.
Chúng tôi hẹn nhau trong công ty sẽ giữ kín mối quan hệ, dù sao cũng không thể công khai.
Anh giữ đúng cam kết, không để lại bình luận.
Mà nhắn riêng cho tôi.
Sếp: 【Tôi cho em.】
Sếp: Chuyển khoản 52,000
Kim chủ này quá biết điều!
Bên này tôi vừa nói cần, anh lập tức chuyển ngay.
Nếu lúc đó trước mặt có cái gương, chắc chắn tôi sẽ thấy đôi mắt mình lấp lánh, xuân tâm dào dạt.
12
Tần Tự làm kim chủ giỏi như vậy, thì tôi, với tư cách chim hoàng yến, cũng không thể kém.
Bất kể lúc nào, ở đâu, chỉ cần Tần Tự muốn, tôi đều phối hợp hết mình.
“Sếp… sao trong văn phòng lại có giường thế này?”
Tôi ngồi trong lòng anh, nghiêng mặt tựa vào hõm vai, ngắm đường viền quai hàm rõ ràng.
Hơi thở ngày càng dồn dập của anh tôi nghe rất rõ, gợi cảm và dụ hoặc, khiến tôi xao động, chỉ muốn cứ thế tiếp tục.
Tần Tự khẽ cười: “Phòng nghỉ thì cái gì cũng có.”
Tôi mấp máy môi, muốn hỏi “cái gì cũng có” nghĩa là sao.
Anh bất ngờ kéo tôi ngồi dậy, cúi đầu cắn lấy môi tôi, đầu lưỡi nhẹ cọ hai cái.
Toàn thân tôi run lẩy bẩy: “Sếp, đừng cắn, sẽ để lại dấu.”
“Ừ, biết rồi.” Tần Tự nhẫn nhịn bật cười.
Làm chim hoàng yến càng lâu, tôi càng thấy thảnh thơi.
Một năm, tôi đã kiếm đủ tiền dưỡng già.
Ban đầu vừa giàu lên, tôi ham tiêu xài, cố bù đắp những năm tháng nghèo khổ.
Sau lại sợ Tần Tự chán mình, không có cảm giác an toàn, tôi bắt đầu tiết kiệm, mong tìm chút ổn định.
Tiền thuê nhà trọ đã đóng trước nửa năm, trả lại cũng chẳng lấy lại cọc, suy đi tính lại, tôi quyết định ở cho đến hết hạn.
Thế là hại Tần Tự cứ phải chạy qua chạy lại tìm tôi.
Chiếc giường ọp ẹp, mỗi lần cọt kẹt là thức trắng cả đêm.
Sau một lần tôi chỉ trò chuyện với đồng nghiệp nam, tối đó chiếc giường chính thức “hy sinh”.
Tôi nhịn không được nghĩ, chiếm hữu đến thế, chẳng lẽ anh thật sự thích tôi?
Tần Tự đền tiền, rồi đưa tôi cùng mèo dọn vào biệt thự lớn của anh.
Trong phòng khách, tôi lật vài trang sách nấu ăn, nhắn tin cho anh: 【Sếp, tối nay mấy giờ tới sân bay?】
Tần Tự đã sang M quốc công tác một tuần.
Anh sang đó để mở chi nhánh, bận tối tăm mặt mũi, tôi không dám quấy rầy.
Chỉ mất một tháng để quen với thói quen mỗi ngày tán gẫu với anh, giờ đột ngột xa nhau, lòng tôi trống rỗng như sụp một mảng.
Tối đến, anh sẽ gọi video.
Nhưng mỗi lần, vì quá nhớ, cuộc gọi chẳng mấy chốc lại trượt vào hướng khiến mặt đỏ tim đập.
Ngóng trông mãi, cuối cùng anh cũng xong việc.
Hôm nay tôi muốn tự tay nấu cơm đón anh về.
ID Chim trong lồng chẳng muốn bay: 【Sếp, mấy giờ xuống máy bay vậy?】
【Bảo bối, sáu giờ hạ cánh, nhưng còn một buổi tiệc, trước mười giờ chắc chắn về.】
Sóng thất vọng ập đến, nuốt trọn nụ cười của tôi: 【Ừm ừm!】
Đúng thôi.
Tiệc đón về lẽ ra phải do ban lãnh đạo công ty tổ chức, chứ không phải tôi.
Câu hỏi chôn giấu bấy lâu nay có đáp án rồi —— anh không thích tôi, tôi chỉ là chim hoàng yến của anh.
Tôi vỗ mặt, tự nhắc mình đừng tham lam quá.
Mèo nằm ngủ ngon trong ổ, biệt thự rộng lớn tĩnh mịch, còn vắng lặng hơn cả lòng tôi.
Không biết từ khi nào, sự phụ thuộc vào Tần Tự của tôi lại nặng đến mức này.
Mỗi động tác, mỗi lời nói của anh, đều đủ lay động trái tim tôi.
Có lẽ, từ trước, khi đứng trước anh, trái tim đập loạn đã là bằng chứng tôi thích anh.
Chỉ là tôi ngốc nghếch nghĩ đó là nỗi sợ cấp dưới dành cho cấp trên.
Ngồi trong phòng khách, ngắm hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, tôi chỉ thấy bị bỏ rơi nặng nề.
“Bzz—”
Là cuộc gọi từ bạn thân Lâm Ức: “Ninh Ninh bảo bối! Không ngờ chứ, tớ tới thành phố cậu công tác rồi.
Vừa bận đến phát điên, giờ mới rảnh, tối nay tớ cầm tiền thưởng dẫn cậu đi xõa nhé?”
“Ôi bạn thân ơi…”
Nghe giọng quen thuộc, ấm ức tích tụ bấy lâu vỡ òa thành dòng lệ.
Lâm Ức hoảng hốt: “Sao lại khóc? Là kim chủ bắt nạt cậu à? Đừng khóc, bỏ đi! Tớ nuôi cậu.”
Hẹn xong, vừa gặp, tôi và cô ấy lao vào nhau.
Ôm chặt lấy nhau không buông.
“Đi đi đi, ăn cái gì trước đã, gầy thế này.” Lâm Ức cảm động nói.
“Không cần đâu.” Nước mắt sắp trào, tôi cố nhịn, “Bạn thân, đừng nói dối trắng trợn như thế.”
“……” Lâm Ức véo má tôi: “Ít nhất béo lên mười ký rồi đó?”
“Tốt nhất cứ nói dối đi.” Tôi ôm ngực, “Sự thật đau lòng quá.”
13
Ăn xong bữa thịnh soạn, bạn thân kéo tôi đến KTV nổi tiếng nhất thành phố A.
Phòng đôi ở đây, thuê hai tiếng đã tính tiền từ hàng vạn trở lên.
Tôi và Lâm Ức đạp xe đạp công cộng đến cửa hội sở, liếc nhau một cái, rồi cùng nhìn sang dãy xe sang lấp lánh bên ngoài.
Maybach, Maserati, Rolls-Royce, Lamborghini…
Hạ tầm mắt xuống là biển số: Kinh A66666, Kinh A88888, Kinh A11111… tệ nhất cũng là Kinh A12121.
Ánh sáng đó chói mù đôi mắt chó bằng hợp kim titan của chúng tôi.
Tôi há hốc: “Ghê thật, giới giàu Bắc Kinh tụ hội cả ở đây.”
Lâm Ức thì ngây ngốc: “Nói chuyện vài câu, cao hứng họ ném cho tớ hai chục nghìn cũng có.”
Tôi đáp: “Không ít vậy đâu.”
Ăn cơm uống nhiều nước, vào phòng hát hai tiếng tôi phải ra ngoài tìm nhà vệ sinh.
Hành lang ánh đèn rực rỡ đủ màu, tôi hơi ngà ngà, nhất thời lạc đường, đi nhầm ngã rẽ.
Đứng trước cửa một phòng lạ, tôi thở dài hối hận.
Phục vụ từ trong đi ra, thấy tôi đứng đó, tưởng tôi là người trong phòng, nên không đóng kỹ cửa, chỉ khẽ cúi chào rồi bỏ đi.
Đầu óc chậm chạp, tôi phải mất vài giây mới phản ứng lại.
Vừa xoay người định rời đi, bỗng nghe thoáng tiếng gọi tên tôi.
Bước chân khựng lại.
Trước tiên là giọng nam thô lỗ:
“Là Hạ Dĩ Ninh sao? Con bé tiểu tình nhân anh bao nuôi đó?
Xuất thân bình thường, quê mùa, không phải chê, nhưng này anh em, cậu mắt nhìn đầu tư thì chuẩn, còn nhìn người thì tệ thật.”
Tiếp theo là giọng nam trong hơn:
“Cô ta sao không đến?”
Tần Tự thản nhiên nói: “Cô ấy có việc.”
“Thật hay giả?” Ai đó cười nhạt: “Che chở kỹ thế làm gì, bọn tôi cũng chẳng để mắt đến cô ta.”
Tôi tức đến tỉnh cả r/ư/ợu.
Cố nén giận, tôi đứng im ở cửa. Rất nhanh thôi, người làm tôi nghiến răng nghiến lợi xuất hiện.
Là một giọng nữ, mềm mại, lém lỉnh:
“Hạ Dĩ Ninh? Sao tôi không biết nhỉ? Có ảnh không?”
Có kẻ phụ họa: “Tiểu tình nhân thôi, nói cho cô biết làm gì. Trong WeChat của Tần ca có.”
“Em đâu có WeChat của anh ấy!” Cô gái dậm chân nũng nịu.
Tôi ngoài cửa sững sờ.
Anh ấy đăng ảnh tôi lên WeChat? Sao tôi không hề thấy?!
Rất nhanh, giọng cô gái trở nên chua chát:
“Trông cũng được đấy, nhưng anh nói bao thì cô ta liền đồng ý, chưa biết chừng lâu ngày, gặp tổng giám đốc khác cũng chẳng từ chối!”
“Cũng đúng, cô ấy ham ngoại hình.” Tần Tự giả vờ trầm ngâm.
Tôi tức đến nghẹn họng.
Tên đầu lợn này! Người khác xúi vài câu là tin, còn tôi nói thì không chịu tin?!
Thì ra động lòng chỉ có mình tôi.
Còn trong mắt anh, tôi chỉ là chim hoàng yến mà thôi.
Quá đáng thật.
Chim hoàng yến cũng có nhân quyền!
Những lời quá quắt tôi chẳng nỡ mắng thẳng vào mặt anh, chỉ có thể nuốt vào bụng, tim nhói đau.
Mắt nhòe đi.
Chợt nghe Tần Tự nói: “Được, lát nữa tôi sẽ cưới cô ấy.”
Nước mắt lập tức rụt trở lại.
“Cái gì?!”
Mấy gã bạn và cô nàng trà xanh đồng loạt hô lên.
Tần Tự thong thả vuốt chiếc đồng hồ tôi tặng:
“Cưới cô ấy, cô ấy chính là của một mình tôi, không ai cướp được.”
Vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp nhung.
Tôi dán mắt vào khe cửa nhìn, tiếc là bị cận nhẹ, cộng thêm ánh sáng mờ, chẳng thấy rõ.
Đám người ùa lại, kêu kinh ngạc: “Là nhẫn sao? Cho bọn tôi xem được không?”
“Không được.” Tần Tự dứt khoát, “Ánh nhìn đầu tiên, chỉ cô ấy được phép.”
Có người đùa: “Anh sợ vợ quản ghê nhỉ.”
“Các cậu nói sao thì nói. Tôi chỉ muốn xoay quanh cô ấy thôi.”
Tần Tự thản nhiên tuyên bố: “Ai nói xấu cô ấy, sau này hợp tác khỏi tìm tôi.”
Trong tiếng xôn xao kinh ngạc, Tần Tự đứng dậy, khí thế lan tỏa khắp phòng.
“Các cậu nói có việc quan trọng, chẳng lẽ là để bàn tán xấu vợ chưa cưới của tôi?”
Cả phòng im phăng phắc, không ai dám đứng ra.
“Được thôi.” Tần Tự cúi người dập điếu thuốc vào gạt tàn, “Vậy sau này loại tiệc này tôi sẽ không tham gia.”
“Đừng, đừng, Tần ca.” Có người nóng ruột, thẳng thắn: “Thật ra… là tiểu công chúa thích thầm cậu lâu rồi, hôm nay muốn tỏ tình. Nhưng mà, đã vậy…”
Tiểu công chúa chính là cô gái vừa nói.
“Tôi cũng thầm thích vợ chưa cưới của mình lâu rồi, giờ như nguyện.”
Tần Tự xoay người, ánh mắt sắc bén quét qua: “Cô không chúc phúc sao?”
Cô ta run run, rơm rớm nước mắt: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Tần Tự không nói thêm, xoay người bỏ đi.
Ngay khoảnh khắc anh quay lưng, tôi ôm trái tim đang loạn nhịp, lặng lẽ chạy trước.