Chương 3
5
Tôi là người nông thôn, chưa từng bước vào nơi sang trọng.
Cộng thêm cái tật cứ hay nói “câu sai”, sợ lắm chuyện mất mặt.
Tôi run như cầy sấy, theo sát ông chủ bước vào buổi tiệc.
Vừa vào trong, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phía.
Chăm chú học cách người ta cầm ly rư/ợ/u, cách chào hỏi.
Một người phụ nữ dáng đi uyển chuyển đi ngang, hương thơm vẫn còn lơ lửng trước mặt tôi dù cô ấy đã đi xa.
Đúng là đầy nữ tính.
Nghĩ tới mình, lần đầu mặc lễ phục, từ trong ra ngoài chẳng thoải mái, cứ thấy mình như một con nhà quê lúng túng.
Trong khi đó, Tần Tự ung dung một tay đút túi, nói chuyện làm ăn.
Không được, không thể làm ông chủ mất mặt.
Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng lắc hông uyển chuyển, tự cho rằng thân hình quyến rũ, nếu nghiêm túc thì khí chất này tuyệt đối không thua kém ai.
Tần Tự vô tình liếc tôi một cái, rồi nhanh chóng dời mắt.
Đợi không có ai để ý, tôi ghé sát bên anh, khẽ hỏi: “Sếp, thế nào, em có đẹp không?”
Hơi thở Tần Tự khựng lại, cúi đầu.
Mắt chạm mắt.
Không biết có phải ảo giác, ánh mắt lạnh nhạt ấy dường như đã khác, xen thêm chút nóng bỏng mơ hồ.
“Đẹp.”
Giọng anh cố ý trầm xuống, cắt ngang trí tưởng tượng của tôi.
Suốt buổi tiệc, hương rư/ợ/u như tràn ra từ m/á/u anh.
Đôi mắt sáng sắc bén nay đã tán loạn, anh loạng choạng gác cánh tay lên vai tôi: “Đưa tôi về khách sạn.”
“Vâng, sếp.”
Thân hình 1m60 của tôi vừa kéo vừa đỡ, chật vật lắm mới dìu nổi ông chủ cao gần 1m90 về khách sạn.
Chu đáo như tôi, lại còn vội vàng đi mua thuốc giải rư/ợ/u.
Ông chủ ngoài lạnh trong nóng, không cho tôi uống rư/ợ/u thay, nghĩ tới đó, bước chân tôi càng nhanh.
Ai ngờ tôi vừa đi, trời liền sập xuống.
Ông chủ suýt bị người ta chuốc rồi ngủ mất!
Khi nhận điện thoại từ Tần Tự, tôi vẫn đang hỏi bác sĩ loại thuốc giải rư/ợ/u nào rẻ mà hiệu quả.
“Cô ở đâu?”
Tần Tự nghiến răng, giọng gằn.
“Em ra ngoài mua thuốc giải rư/ợ/u cho anh.”
“Quay về! Lập tức!”
“Sếp, chờ em một lát…”
Chưa kịp nói hết, đầu dây bên kia vang lên giọng nữ nũng nịu: “Tổng Tần, anh uống xong chai nước đó có thấy nóng lắm không~”
“C/ú/t.” Tần Tự giận dữ quát.
“Tổng Tần, nghe nói anh còn là trai tân, thử với em đi, vui lắm đó~ gọi điện phân tâm lắm, cúp máy đi~”
“Tổng Tần, anh còn chủ động mở cửa cho em mà!”
Tần Tự mơ màng, lời nói lộn xộn nhưng rõ ràng: “ Tôi tưởng là trợ lý của tôi về.”
Người phụ nữ hờn dỗi: “Em không tin! Anh còn uống cả nước em đưa.”
“Tôi không mở mắt, nhận nhầm cô thành trợ lý.” Tần Tự yếu ớt: “Nói lại lần nữa, cút ra ngoài!”
Tôi trợn tròn mắt, bụm miệng.
Xong rồi.
Tôi cầm đại một hộp thuốc giải rư/ợ/u, giẫm đôi giày cao gót tám phân, lao như bay về khách sạn.
Nếu cô ta thành công, công việc của tôi chắc chắn tiêu đời.
Gót giày gõ xuống sàn, vang tiếng cộc cộc giòn giã, đi qua sảnh khách sạn rồi dọc hành lang.
Không biết còn tưởng ai đó cưỡi ngựa xông vào.
6
Tay cầm thẻ phòng, tôi đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy một người phụ nữ đang đè lên ai đó, nhìn kỹ mới nhận ra người bên dưới chính là ông chủ tôi.
Má Tần Tự đỏ hơn cả lúc tôi đi ra, nơi khóe mắt còn đọng giọt lệ trong suốt.
Anh liều ch/ế/t chống cự, bịt chặt miệng cô ta.
“Cô làm cái gì vậy! Bỏ ông chủ tôi ra!”
Một câu hô lên, khí thế rung trời.
Tôi đá bay giày cao gót, túm lấy tóc cô ta.
Cô ta hét lên, giãy giụa điên cuồng, còn khó khống chế hơn cả lợn ngày Tết.
May mà ba tôi nuôi lợn, đúng nghề, tôi dễ dàng khống chế, đẩy mạnh ra cửa, còn tiện tay ném cho cô ta cái áo khoác của ông chủ.
Không còn cách nào.
Ai bảo cô ta cởi nhanh như thế.
Xử lý xong, tôi rón rén đến cạnh giường, khẽ gọi: “Sếp…”
Tần Tự như vừa bị xúc phạm, ánh mắt trống rỗng, tóc rối loạn, ba cúc áo sơ mi trên cùng bật tung.
Ánh đèn chùm hắt xuống đường nét gương mặt anh, đẹp đến mức chẳng cần cố.
Ngay cả khi nằm đó, khuôn mặt cũng không hề biến dạng, hàng mi dài cong vút, sống mũi cao rõ nét.
Ông chủ đúng là có số hưởng, vừa giàu vừa đẹp trai.
Chỉ là có chút thiếu lương tâm, luôn bắt nhân viên tăng ca.
Tôi thở dài tiếc rẻ, Tần Tự chợt động mắt, nhìn thẳng tôi.
Tim tôi lập tức loạn nhịp, cúi người áy náy: “Sếp, em không bảo vệ được anh…”
Hoàn toàn không nhận ra hơi thở anh gấp gáp, nặng nề.
Tôi định trấn an, tiến lên chỉnh lại áo sơ mi cho anh, thì thấy môi anh mấp máy.
Không nghe rõ, tôi ghé sát hỏi: “Gì ạ?”
“Tôi nóng quá…”
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến tôi sững người.
Xong rồi, mải mua thuốc giải rư/ợ/u, tôi quên mất phải mua…
Khoảnh khắc sau, nơi vành tai tê rần, kế đó là cảm giác ướt át.
Tôi như máy móc hỏng, não trống rỗng.
Ông chủ… đang mút tai tôi?!
“Sếp… sếp… sếp…” tôi cuống đến nói lắp.
Vội vàng rời khỏi người anh, tôi khô cổ khô họng, liền chộp chai nước trên tủ đầu giường, tu ừng ực cho hết.
Uống xong, cổ họng lại càng khô hơn.
Tôi im lặng nhìn chai nước rỗng trong tay, lặng lẽ nhớ lại lời người phụ nữ kia, rồi lại lặng lẽ nghĩ:
Hỏng rồi, trong nước có thuốc!
……
Trước khi ngất lịm, tôi tức tối nghĩ.
Ông chủ thì được cứu, còn tôi thì tiêu rồi.
7
Ngày hôm sau tôi bị lạnh đánh thức.
Mở mắt ra, phát hiện trên người đang đắp chăn.
Kỳ lạ thật.
Váy dạ hội tối qua đâu rồi?
Với lại, ai giải thích cho tôi vì sao lại có một cái khăn tắm ướt sũng phủ lên người vậy?
Đảo mắt nhìn quanh, không thấy Tần Tự.
Tôi như mất hồn, vừa ôm đầu đau nhức vừa cố nhớ lại chuyện đêm qua.
Một lúc lâu mới lắp ghép được vài mảnh ký ức.
Aaaa! Tôi uống phải nước có vấn đề, cả người nóng hừng hực như có ngọn lửa thiêu đốt.
Lúc đó còn nghĩ mình sắp “tắm lửa trùng sinh”, bay lên làm phượng hoàng.
Sau đó chẳng biết vì sao lại lao thẳng về phía Tần Tự, vừa hôn vừa cắn vừa gặm anh.
Nghĩ đến đây, tôi đờ người.
Phía sau xảy ra chuyện gì thì dùng ngón chân cũng đoán ra được.
Tôi, một nhân viên quèn, lại ngủ với cấp trên trực tiếp của mình!
Cảm giác dính nhớp trên người kéo tôi trở về hiện thực.
Tôi lăn khỏi giường, chạy thẳng vào phòng tắm.
Vừa hé cửa một khe nhỏ, đập ngay vào mắt là đôi chân dài thẳng tắp.
C/h/ế/t rồi.
Là Tần Tự.
Ghép nối lại thì chắc hẳn tối qua, tôi định cứu anh nhưng ngược lại tự mình ngã vào hố.
Xong chuyện, Tần Tự lười dọn dẹp cho tôi, tiện lấy cái khăn ướt phủ lên rồi tự vào phòng tắm tắm… nhưng ngủ gục trong đó.
Hỏng bét.
Quả nhiên thuốc kia có hiệu lực, nên sáng nay tôi không khó chịu gì, lại còn đủ sức chạy nhanh như bay.
Tôi vội về khách sạn phòng bên, tắm rửa, thay bộ đồ đã chuẩn bị sẵn.
May mà áo cổ cao, che đi được vài vết mờ ám.
Một tiếng sau, tôi đã ngồi ở bàn làm việc công ty.
Đồng nghiệp cười cợt: “Tiểu Hạ, sao hôm nay đi muộn thế?”
Một người khác thì lo lắng: “Sao mặt cậu kém sắc thế? Ốm à? Ủa, miệng cậu sao bị trầy thế?”
“…” Tôi gượng cười, bịa đại: “Hôm qua thức khuya xem phim, nhiệt miệng thôi.”
“Thế thì dễ, trưa nay ra căng-tin làm bát canh mướp.”
“Cảm ơn nhé.”
Tôi vô thức đưa tay chạm vào môi, đau đến mức hít ngược một hơi.
Danh hiệu “ông chủ c/h/ó má” đúng là hợp với anh ta.
Cắn đau c/h/ế/t đi được.
Mãi đến chiều, Tần Tự vẫn không gửi một tin nào.
Sao lại có cảm giác chẳng lành.
Tôi lấy đi lần đầu của Tần Tự, với cái tính thù dai của anh ta, chẳng lẽ định báo thù tôi?
Nhưng rõ ràng chỉ là sự cố mà.
Anh ta không đến mức bám riết không tha chứ?
Thôi kệ, thế nào cũng không nghỉ việc.
Chuyện này cả hai đều có lỗi, sao lại bắt một mình tôi gánh?
Không ngờ, suốt ba ngày liên tiếp, Tần Tự đều không đến công ty.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Đều là người lớn cả rồi, ba ngày không liên lạc, tôi hiểu rõ ẩn ý của anh.
Xem như chưa từng xảy ra gì, quên đi là kết cục tốt nhất.
Sau chuyện này, tôi và Tần Tự tám phần chẳng còn dính dáng.
Nghĩ đến việc không phải tăng ca, tôi vui ra mặt.
Nhưng chẳng hiểu sao ngực lại dâng lên chút chua xót.
Tôi vội chuyển sự chú ý, ngồi nghe đồng nghiệp tám chuyện.
Lặng thinh, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Đột nhiên, điện thoại rung trên bàn.
Người gọi —— mẹ tôi.
Tôi đứng dậy, đi đến phòng trà nghe máy.
Giọng vui mừng của mẹ lập tức vang lên: “Con gái à! Mẹ tìm cho con một đối tượng xem mắt, cậu ấy cũng làm việc ở thành phố A! Hai đứa gặp thử xem.”
Tôi thật sự chẳng có tâm trạng: “Mẹ, con bận lắm.”
“Ôi dào.” Mẹ tôi than thở, “Đi thử một lần thôi, không được thì thôi.”
Không chịu nổi sự năn nỉ của bà, tôi đành bất đắc dĩ đồng ý.
Mẹ sợ tôi đổi ý, vội nói: “Mẹ gửi số liên lạc của cậu ấy cho con nhé!”