Từ Kẻ Địch Đến Người Thương - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 8
15
 
Sau đó, Lục Kính Nghiêu hỏi tôi rất nhiều điều.
 
Ví dụ, tên thật của tôi là gì.
 
“Chính là Tô Dụ Ý,” tôi chỉ vào mình, “trùng tên thôi.”
 
“Vậy em vốn có dáng vẻ thế nào? Anh sẽ tìm người vẽ lại.”
 
“Không nhớ nữa.”
 
Tôi đã c/h/ế/t quá lâu, sau khi c/h/ế/t lại nhập vai vào nhiều thân phận khác nhau để làm nhiệm vụ.
 
Sớm đã chẳng còn nhớ rõ gương mặt thật sự của mình.
 
Nhưng tôi lại không biết xấu hổ mà nói: “Chắc chắn phải đẹp hơn gương mặt hiện tại này chứ.”
 
Ngón tay Lục Kính Nghiêu đang chậm rãi vuốt qua mái tóc tôi.
 
Anh khẽ nói:
 
“Bất kể em thế nào, là nam hay nữ, trẻ hay già, anh đều thích cả.”
 
Sau đó một khoảng thời gian.
 
Chúng tôi dường như ngầm mặc nhận mối quan hệ này.
 
Không ly hôn, nhưng cũng chẳng thật sự bước thêm bước nào thành vợ chồng.
 
Tôi biết, Lục Kính Nghiêu đang kiềm chế.
 
Anh đang chờ tôi dần thích ứng.
 
Nhưng chưa kịp để tôi quen với điều đó, thì nhà họ Tô xảy ra chuyện.
 
Cha mẹ nguyên chủ vốn chẳng phải hạng dễ đối phó.
 
Trước khi cưới, họ chuyển vị trí pháp nhân công ty sang cho nguyên chủ, nghe thì hay ho rằng “làm của hồi môn cho con gái”.
 
Nguyên chủ cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc.
 
Nhưng cô ấy ngây thơ tin rằng cha mẹ ruột thì chắc chắn sẽ không hại mình.
 
Nào ngờ, sau khi tận dụng triệt để lợi ích từ mối hôn nhân liên minh này, cha mẹ nguyên chủ liền ôm tiền bỏ trốn.
 
Để lại con gái ở lại gánh vác trách nhiệm, còn mang theo cậu con trai út mà họ thương yêu hơn.
 
Hệ thống đã sớm tháo gỡ rời đi.
 
Nếu không, tôi thật sự muốn ấn đầu nó xuống mà hỏi: Đây chính là “cuộc sống tự do hạnh phúc” mà ngươi nói sao?
 
Thôi, vốn đã biết chẳng thể trông cậy vào nó.
 
Tôi gánh trên lưng một khoản nợ khổng lồ, Lục Kính Nghiêu vì thế cũng tất bật hơn.
 
Để bảo toàn danh tiếng, những cổ đông khác trong công ty yêu cầu anh phải cắt đứt với tôi.
 
Lục Kính Nghiêu lập tức từ chối.
 
Không chỉ từ chối, anh còn dứt khoát tuyên bố sẽ thay tôi giải quyết khủng hoảng này.
 
Nhưng chuyện đó vô cùng khó khăn.
 
Biết bao đôi mắt trong công ty đang dõi theo, đối thủ cạnh tranh cũng hăm hở rình rập.
 
Thế là, tôi lại một lần nữa đề nghị ly hôn.
 
“Anh vất vả quá rồi, em không muốn liên lụy đến anh.”
 
“Em thấy anh vất vả sao?” Lục Kính Nghiêu híp mắt, “Vậy hôn anh một cái, coi như khích lệ.”
 
Anh chỉ buột miệng nói vậy thôi.
 
Anh nghĩ, tôi cũng chỉ buột tai nghe vậy thôi.
 
Thế nhưng tôi nắm lấy cà vạt của anh, kéo anh sát lại.
 
Rồi hôn lên môi anh.
 
Đôi mắt Lục Kính Nghiêu lập tức mở lớn.
 
Anh ấn sau gáy tôi, siết chặt nụ hôn ấy.
 
“Ly hôn là chuyện không thể nào xảy ra, sau này cũng đừng nhắc lại nữa.”
 
Giọng anh khàn khàn vang lên:
 
“Một nhà, thì không có chuyện liên lụy.”
 
Tôi khẽ chạm vào bờ môi nóng rát vì bị hôn đỏ lên, thầm nghĩ: Có nhà nào lại như thế này chứ.
 
16
 
Tôi muốn lấy tiền của mình để bù vào khoản nợ.
 
Lục Kính Nghiêu không cho.
 
Anh nói, phải để những kẻ thật sự phạm sai lầm gánh lấy hậu quả.
 
Tôi không hiểu chuyện thương trường, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của anh.
 
Tháng thứ hai sau khi nhà họ Tô vỡ nợ.
 
Tôi vừa từ siêu thị đi ra, chuẩn bị về nhà.
 
Lại bất ngờ chạm mặt Đường Tử Hạo.
 
Gần đây số lần gặp anh cũng ít đi rõ rệt.
 
Anh hiếm hoi cùng Lục Kính Nghiêu hợp tác, tìm cách bắt cặp cha mẹ vô trách nhiệm kia của nguyên chủ về quy án.
 
“Lục Kính Nghiêu bảo tôi đến đón cậu, lên xe đi.”
 
Tôi rất bất ngờ.
 
Lên xe rồi mới biết, có chủ nợ đang chặn trước cửa nhà tôi.
 
Lục Kính Nghiêu không thể phân thân, đành để Đường Tử Hạo đưa tôi rời đi trước.
 
Anh nhấn ga, chở tôi thẳng đến ngôi trường cấp ba năm xưa.
 
Hôm nay nghỉ lễ, trong trường vắng lặng.
 
Anh là cựu học sinh ưu tú, bác bảo vệ nhận ra ngay, liền cho anh vào.
 
“Lâu rồi mới lại đi dạo thế này.”
 
Chúng tôi sóng vai đi trên sân vận động.
 
Thời gian như ngưng đọng.
 
Đường Tử Hạo chỉ về phía trước: “Sân bóng rổ kia, còn nhớ không? Ngày xưa chúng ta từng đấu giải ở đó, mấy năm trước trường đã tu sửa lại rồi.”
 
“Ừ, nhớ chứ, khi đó mọi người còn đặt cho tôi biệt danh ‘gà mờ nhưng ghiền bóng’.”
 
“Đó là vì họ không biết cậu vốn là con gái.” Giọng Đường Tử Hạo chậm rãi dịu dàng, “Tôi thì thấy cậu rất giỏi.
 
Lớp ban Xã hội chẳng gom nổi một đội bóng rổ tử tế, vậy mà cậu, một cô gái, vì vinh dự tập thể mà kiên trì thi đấu suốt chừng ấy thời gian.”
 
“Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn về chót bảng.”
 
Nghĩ lại chuyện xưa, tôi và Đường Tử Hạo đều bật cười.
 
Anh đứng trước mặt tôi, nghiêm túc nói:
 
“Sang Triết, bây giờ cậu vẫn có một lựa chọn, đi cùng tôi.”
 
“Đi đâu?”
 
“Rời khỏi nơi này. Mặc kệ nợ nần, mặc kệ scandal.
 
Cậu có thể trở lại làm Sang Triết. Tôi có cách giúp cậu làm giấy tờ, từ nay về sau, chỉ còn Sang Triết, không còn Tô Dụ Ý.”
 
“Nghe thật hấp dẫn đấy.” Tôi mỉm cười ôn hòa, “Nhưng còn Lục Kính Nghiêu thì sao?”
 
“Cậu vẫn không bỏ xuống được anh ta? Dù trước đây, anh ta đối xử với cậu chẳng tốt lành gì.”
 
“Luật sư Đường à, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài thôi đâu.”
 
Thực ra, tôi luôn biết.
 
Năm đó, bọn lưu manh chặn tôi ở đầu ngõ đòi tiền, ngày hôm sau chúng liền bị đánh cho tơi tả.
 
Từ đó, thấy tôi là phải né xa.
 
Tôi không rõ ai đã ra mặt giúp.
 
Cho đến khi nhìn thấy bàn tay băng bó, cố giấu dưới ống tay áo đồng phục của Lục Kính Nghiêu.
 
“Sang Triết đã c/h/ế/t rồi, Đường Tử Hạo, đừng sống mãi trong quá khứ nữa.”
 
“Thật sự không thể đi cùng tôi sao?”
 
“Xin lỗi, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn tốt.”
 
“Vậy à, thật đáng tiếc.”
 
Đường Tử Hạo vẫn cười.
 
Giống hệt như xưa, nụ cười văn nhã, trong trẻo.
 
Tựa như chẳng hề bị tổn thương.
 
“Đường Tử Hạo, nói thật cho tôi biết, bây giờ có phải Lục Kính Nghiêu đang một mình đối phó với đám chủ nợ không?”
 
Anh không phủ nhận.
 
Tôi nghĩ, hôm nay dạo bước thế là đủ rồi.
 
Tôi đứng dậy đi về phía cổng trường.
 
“Sang Triết, cậu định đi đâu? Giờ quay lại rất nguy hiểm—”
 
“Tôi không thể bỏ mặc Lục Kính Nghiêu, anh ấy đã chờ tôi suốt mười năm.”
 
Tôi nhẹ nhàng gạt tay anh ra, không hề ngoảnh đầu lại.
 
Vì vậy, tôi không nhìn thấy, phía sau lưng, Đường Tử Hạo chầm chậm cúi đầu, hốc mắt ửng đỏ.
 
“Người cậu chờ suốt mười năm, chỉ có mình anh ta thôi sao…”
 
Âm thanh tan biến trong gió.
 
Năm mười tám tuổi, Đường Tử Hạo từng có một kế hoạch.
 
Anh muốn sau kỳ thi đại học sẽ tỏ tình.
 
Anh muốn nói cho Sang Triết biết, anh thích cô đến nhường nào.
 
Nhưng ngày đó chưa từng đến.
 
Anh chỉ biết giữ khư khư tấm thẻ ngân hàng lạnh lẽo, tìm mọi cách không để nó bị đóng băng.
 
Khoảnh khắc cô xuất hiện trở lại, Đường Tử Hạo đã nghĩ, ông trời thương xót mình.
 
Dù cô mang đầy bí mật.
 
Dù trong mỗi nụ cười, mỗi lời nói đều giữ khoảng cách.
 
Anh vẫn không hề lùi bước.
 
Thế nhưng giờ, anh mới hiểu.
 
Đây chẳng phải sự thương xót.
 
Ông trời chỉ muốn anh nhận ra.
 
Những lời chưa kịp thốt ra khi còn trẻ, về sau… mãi mãi không còn cơ hội để nói nữa.
 
“Anh không muốn chỉ làm bạn với em.”
 
Trở thành bí mật chỉ mình Đường Tử Hạo cất giữ.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo