Trêu Nhầm Giáo Sư - Chương 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1
Ban đầu, tôi chỉ với tay định lấy điện thoại.
 
Rồi đột nhiên… chạm trúng một vật gì đó.
 
Hả?
 
Tôi kéo mạnh một cái.
 
“Xẹt—”
 
Trước là một tiếng hít khí, rồi ngay sau đó là giọng đàn ông vang lên:
 
“Buông tay.”
 
Á á á!
 
Tại sao trên giường tôi lại có tiếng đàn ông lạ?!
 
Tôi bật dậy như lò xo, ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt.
 
Theo phản xạ, tôi liếc qua một cái—
 
Vai trái anh ta… đỏ cả một mảng.
 
Tôi lập tức đưa tay che mặt, quê muốn chôn luôn xuống đất.
 
1
 
“Anh là ai vậy!” Tôi hoảng loạn thật sự, chỉ hận không thể chặt luôn cái tay vừa rồi.
 
“Cô, nói, xem!” Anh ta gần như nghiến răng bật ra ba chữ.
 
Tôi nhìn gương mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn điển trai kia, mà đầu óc vẫn còn mơ hồ.
 
“Nhắc cho cô nhớ một chút, Tống Đạm.”
 
Tống Đạm là em trai ruột của tôi.
 
A!
 
Tôi nhớ ra rồi!
 
Anh này chính là người đẹp trai mà thằng em giới thiệu!
 
Chả là, thằng nhóc Tống Đạm liên tục 4 năm đều bị rớt môn Toán cao cấp dưới tay cùng một ông giáo sư, sắp bị kéo dài thời gian tốt nghiệp luôn rồi.
 
Nó hoảng hồn, bèn đi cầu xin ông giáo sư kia. Ai ngờ, đối phương lại đòi đến tận nhà, còn muốn gặp phụ huynh để nói chuyện.
 
Thằng nhỏ sợ xanh mặt, liền quỳ xuống nhờ tôi giả làm phụ huynh, còn bảo tôi bịa chuyện bố mẹ đều đang ở nước ngoài.
 
Lúc đầu tôi không muốn giúp, nhưng nó lại hứa hẹn sẽ giới thiệu cho tôi một cậu bạn cùng lớp, nói là siêu đẹp trai, và cũng vừa bị rớt môn giống nó.
 
Thế là, tối qua tôi đi bar chơi, giữa chừng nhận được điện thoại của nó.
 
Phần đầu tôi không nghe rõ, chỉ nhớ câu cuối cùng nó nói là:
 
“Anh ấy qua rồi.”
 
Rồi thì…
 
“Em trai năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Bình thường có hay đi tập gym không? Chị thích mấy cậu đẹp trai cơ\~”
 
“Tống Đạm nhờ em qua đây à? Thế thì phải ngoan ngoãn nghe lời đấy, nếu không chị sẽ không giúp hai đứa xử lý đâu nha.”
 
“Em trai đúng là đẹp trai quá, từ giờ chị gọi em là Tiểu Soái Ca nhé.”
 
“Bốp!”
 
Tôi còn tiện tay vỗ một cái lên vai anh ta.
 
Nhìn anh ta khẽ lảo đảo, tôi còn cười cợt:
 
“Tiểu Soái Ca\~ cùng nhau chơi đi nào!”
 
Sau đó thì…
 
“Bốp!”
 
Tôi ôm mặt.
 
C/h/ế/t tiệt, mất hết cả mặt mũi rồi!
 
2
 
“Nhớ ra rồi hả?” Anh ta mở miệng.
 
“Ừm.” Tôi gật đầu, cúi thấp mặt, không dám nhìn thẳng, giả vờ làm đà điểu.
 
Trong phòng khách sạn yên tĩnh đến mức nghe rõ từng nhịp thở.
 
Anh ngồi đó, còn tôi thì quê tới mức chỉ muốn lấy mũi giày mà khoét lỗ xuống đất.
 
Làm sao bây giờ?
 
Thằng em chỉ nói giới thiệu cho tôi một soái ca, chứ nào có bảo tôi phải “làm” người ta đâu!
 
Hơn nữa, vừa nãy tôi còn lỡ giật anh ấy…
 
Trời ơi!
 
Thật sự muốn chui xuống đất cho rồi!
 
Anh ta cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, tôi đành lắp bắp tìm đại một đề tài:
 
“Cậu yên tâm đi, vụ Giáo sư Toán cao cấp đại ma vương cứ để chị lo, đảm bảo khiến lão già kia ngoan ngoãn nghe lời!”
 
“?”
 
Trên mặt anh thoáng hiện ba phần nghi ngờ, ba phần tức giận và bốn phần khó hiểu.
 
Tôi hiểu, tôi hiểu.
 
Đúng là lỗi của tôi.
 
Là do tôi uống say rồi ra tay với một cậu trai vô tội.
 
Giờ thì phải có trách nhiệm với anh ta thôi.
 
Ít nhất cũng phải lo xong vụ Giáo sư Toán cao cấp.
 
Để xoa dịu anh, tôi tiếp tục luyên thuyên:
 
“Nói thật nhé, thầy Toán cao cấp của các cậu đúng là không có tình người. 4 năm rồi mà vẫn bắt các cậu rớt môn, không cho tốt nghiệp. Ngoài đời chắc chắn là một lão già chẳng ai ưa nổi, cuộc sống chắc chắn cũng chẳng ra gì!”
 
“Toán cao cấp đại ma vương? Lão già đáng ghét?”
 
Anh nhắc lại lời tôi, sắc mặt càng lúc càng đen, càng lúc càng giận.
 
Tôi lập tức lùi ra giữ một khoảng cách an toàn.
 
“Cậu yên tâm, một khi tôi đã… thì việc này chắc chắn sẽ được giải quyết ổn thỏa.”
 
“Giải quyết?”
 
“Ý tôi là chuyện rớt môn ấy.” Tôi bắt đầu thấy có gì đó sai sai, liền dò hỏi: “Tống Đạm không phải đã nói giới thiệu cậu cho tôi, rồi tôi sẽ giúp các cậu xử lý vụ giáo sư Toán sao?”
 
“……”
 
Anh im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi thốt ra:
 
“Tống Đạm chưa bao giờ nói chuyện giới thiệu tôi cho cô.”
 
Cái gì cơ!!
 
Đồ khốn kiếp Tống Đạm!
 
Lừa tôi là sẽ giới thiệu một tiểu soái ca.
 
Lại lừa tiểu soái ca rằng tôi có thể giải quyết vụ giáo sư Toán.
 
Hai đầu đều lừa!
 
C/h/ế/t tiệt!
 
Nhưng mà… tôi đã “xử lý” tiểu soái ca mất rồi!
 
Làm sao bây giờ!
 
Tôi vò đầu bứt tóc, tim muốn rớt ra ngoài.
 
Aaaa!
 
Anh ta không định khóc lóc ăn vạ, bắt tôi trả lại sự trong sạch đấy chứ?
 
Chị đây làm không nổi đâu nha!
 
“Vậy nên…”
 
Cả chiếc giường khẽ rung lên, anh bỗng tiến lại gần tôi…
 
Á!
 
Tôi không nhìn, tôi không nhìn! Tội lỗi quá rồi!
 
Tuy tối qua tôi uống say nên gan to bằng trời, nhưng giờ tỉnh rượu rồi mà!
 
Tôi lùi từng bước, còn anh thì không ngừng áp sát.
 
“Tống Đạm bảo cô phải ‘giải quyết’ tôi như thế này à?”
 
“Bảo cô phải làm thế này thế kia với tôi?”
 
“Bảo cô vỗ vai tôi, nói mấy lời vớ vẩn, rồi dắt tôi đến đây…”
 
Anh tiến, tôi lùi.
 
Rất nhanh thôi, lưng tôi đã dán chặt vào tường, chẳng còn đường thoát.
 
Anh nheo mắt, giam tôi giữa cơ thể mình và bức tường.
 
Anh cúi đầu, giọng khàn khàn:
 
“Ngủ một đêm rồi, còn tính bỏ mặc không chịu trách nhiệm sao?”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo